Hôm nay là ngày Bạch Giai Kỳ đi viện tháo chỉ.
Sở Hạo Vũ nghỉ việc từ sáng để mang cô đi.
“Em tự đi cũng được mà, dù sao cũng gần đây.”
Sau khi vết thương khỏi hẳn cô và anh sẽ chuyển về nhà riêng của họ.
Vốn mẹ Sở không đồng ý nhưng nhờ có ba Sở chuẩn bị một chuyến du lịch vòng quanh thế giới nên bà mới bằng lòng.
“Không sao, để Hạo Vũ đi với con.” Mẹ Sở nháy mắt.
Bà biết ở bệnh viện con dâu có bạn nhưng dù sao đi với chồng vẫn là tốt nhất.
Lúc mình đau ốm có người thân ở bên cạnh là điều tốt đẹp nhất.
Sở Hạo Vũ không nói gì nhưng hiển nhiên là đồng ý với mẹ Sở.
Anh tạm biệt mẹ rồi dắt tay cô ra ngoài.
Bạch Giai Kỳ bất đắc dĩ liền theo bước chân anh rời đi.
“Con đi đây ạ!”
“Ừ, về đến nhà nhớ gọi cho mẹ.” Mẹ Sở dặn dò.
“Vâng ạ!”
Không đến hai mươi phút sau, hai người đã đến bệnh viện.
Bởi vì Phó Cận Nam có việc bận nên hôm nay tháo chỉ cho Bạch Giai Kỳ là người khác.
Quá trình tháo chỉ cũng không phải rất lâu chỉ hơn mười phút.
“Tiếp tục giữ vệ sinh vết thương bằng cách rửa nước muối và dung dịch povidine pha loãng mỗi ngày, cho tới khi vết thương khô.
Trong thời gian này chú ý để da khô thoáng sạch sẽ, hạn chế cho vết thương tiếp xúc với nước.
Thời gian này cũng là lúc vết thương bắt đầu lên da non cần tránh tối đa việc gãi ngứa, chạm tay vào vùng vết khâu, hành động gãi ngứa sẽ gây nguy hiểm khiến vết thương bội nhiễm khi có vi khuẩn trong móng tay.”
Bác sĩ đưa bệnh án cho hai người rồi nói tiếp: “Để phục hồi sức khỏe nhanh nhất và hỗ trợ cơ chế làm lành của cơ thể tốt nhất người bệnh cần ăn nhiều đồ ăn có chất đạm, bổ sung đầy đủ các thức ăn có đa dạng vitamin và khoáng chất giúp các mạch máu nuôi dưỡng làm liền vùng da bị thương.”
Sở Hạo Vũ chăm chú lắng nghe từng chút một, bộ dáng cẩn thận của anh lúc này làm Bạch Giai Kỳ tin tưởng anh thực sự rất quan tâm tới mình.
Cô bỗng ước khoảng thời gian này của họ được kéo dài mãi mãi, đến cuối đời cũng được.
“Cảm ơn bác sĩ.” Anh đỡ cô ngồi dậy.
“Không có gì, đây là trách nhiệm của chúng tôi.” Nữ bác sĩ đáp, đồng thời cảm thán trong lòng, tình cảm của hai người này thực sự, thực sự rất tốt.
Cô ấy đã quan sát anh từ những ngày đầu hai người nhập viện cho đến ngày hôm nay, cô ấy có chút hâm mộ tình cảm của hai người.Nhớ đến tình cảnh hiện tại của mình và bác sĩ Phó cô không nhịn được thở dài một hơi.
Mà bên này, Sở Hạo Vũ khi đưa Bạch Giai Kỳ ra đến ngoài liền dừng lại, anh dùng tay ngắt mũi cô, hỏi: “Có chuyện gì vui vẻ như thế từ nãy cho đến giờ anh thấy em luôn cười tủm tỉm.”
Bạch Giai Kỳ nhăn nhăn mũi, đẩy tay anh ra, người này không biết nặng nhẹ chút nào, mũi của cô chắc đỏ hết lên rồi.
“Em cười vì chồng em rất đẹp trai, được không?” Cô nháy mắt một cái.
Sở Hạo Vũ ngay lập tức bị bộ dáng tinh nghịch của cô trọc cười, có một số lúc anh thực sự nghi ngờ bản thân không phải cưới một cô vợ mà là nuôi một cô con gái.
“Được, được.
Vì điều này em có thể cười cả ngày.”
“Ha ha ha, anh thật là tự luyến.” Cô cười trêu trọc.
Hai người cười đùa ra khỏi bệnh viện hoàn toàn không biết rằng ở phía bên kia hoa viên, Châu Mạn Thuần đang nghiến răng nghiến lợi nhìn