Sở Hạo Vũ nghe được lời của Vương Khiết liền quay đầu lại, cảnh tượng trước mắt khiến anh bị chấn trụ.
Toàn thân dưới cô đầy máu, hai mắt nhắm nghiền, cả gương mắt tái nhợt không còn sức sống.
Cô ấy như sắp theo cơn gió bay đi mất.
“Giai Kỳ, Giai Kỳ, em có sao không? Mau mở mắt ra! Bạch Giai Kỳ, em có nghe thấy anh nói không?” Nói rồi, anh như điên loạn mà lay động cô nhưng cô hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, một nỗi sỡ hãi dần dần dâng lên.
“Giai Kỳ!” Anh run rẩy ôm cô vào ngực, giờ phút này anh biết cho dù cô không yêu anh, thương anh nhưng anh nhất định phải dùng mọi cách khiến cô ở cạnh anh, cho dù làm giam cầm.
Anh biết ngay tại giờ phút này, bản thân mình đã bị người phụ nữ này buộc chặt.
Cho dù cô không cần đứa con của họ nhưng anh cũng không cách nào buông tay cô được.
Đúng lúc này, tài xế Vương lái xe đến, Sở Hạo Vũ vội vàng ôm cô đi ra ngoài.
Rất nhanh xe như một làn khói đi ra khỏi biệt thự.
Vừa tới nơi, người ta đã nhanh chóng đưa Bạch Giai Kỳ đến phòng cấp cứu.
Đám người Sở Hạo Vũ ở bên ngoài nhìn đèn phòng cấp cứu mà thấp thỏm.
Đồng thời, Vương Khiết cũng thầm hận cậu chủ, nếu không phải tại cậu chủ thì cô chủ sẽ không bị Châu Mạn Thuần đẩy ngã.
Hóa ra vừa nãy, Vương Khiết đang ở phòng dụng cụ dọn dẹp thì nghe thấy động tĩnh liền đi ra ngoài xem.
Không ngờ lại chứng kiến cô ta đẩy cô chủ, chính vì thế mà cô ta mới ngã xuống theo cô chủ.
Vương Khiết nhìn cậu chủ mặt lạnh ngồi ở kia không biết có nên nói hay không? Cô liếc nhìn phòng bệnh, cuối cùng quyết định đợi cô chủ tỉnh rồi nói sau.
“Anh Hạo Vũ chân em đau quá! Anh đưa em đi gặp bác sĩ được không?” Châu Mạn Thuần nhăn nhó, thực ra chân cô ta cũng không đau lắm chỉ sưng hơi to.
Nhưng nếu anh không đưa cô ta đi gặp bác sĩ bước tiếp theo của kế hoạch sẽ không thực hiện được.
Sở Hạo Vũ nhìn cô ta một lát, đến nỗi Châu Mạn Thuần cho rằng có phải bản thân lộ ra sơ hở gì để anh phát hiện không.
“Đi thôi! Anh đưa em đi!”
Nghe vậy, Châu Mạn Thuần cười, giơ tay về phía anh “Ôm em, em không đi được.”
Anh hơi nhíu mày nhưng cũng cúi người ôm cô ta, bởi vì người gây ra thương thích cho cô ta là Giai Kỳ, anh muốn thay cô xin lỗi.
Nhưng anh không biết rằng hành động của mình ở trong mắt ba mẹ con dì Mai và thư ký Trương lại là hành động của một thằng tồi tệ, tra nam, bỏ mặc vợ con đang nguy kịch.
Vương Khiết càng cầu mong rằng, sau khi cô chủ tỉnh lại hãy vứt bỏ cậu chủ đi vì cậu chủ không xứng với tình yêu của cô chủ.
Sau khi đưa Châu Mạn Thuần đến phòng khám, Sở Hạo Vũ định vào trong cùng cô nhưng thấy cô từ chối anh liền đi ra ngoài.
Sở Hạo Vũ nhìn hành lang thư thớt, rút điện thoại gọi cho ai đó.
Đầu dây bên kia vang lên hai hồi chuông thì có tiếng bắt máy.
“Giúp tôi điều tra chuyện này.
Thông tin tôi đã gửi vào máy cậu rồi đó.”
“...”
“Được cảm ơn cậu!”
“...”
Cuộc gọi nhanh chóng được kết thúc, Sở Hạo Vũ thở dài, sau đó lại dùng lực đấm mạnh vào tường.
Cô muốn thoát khỏi anh, từ đầu đến cuối đều là người si nằm mộng.
“Chân của cô chỉ bị bong gân, chăm sóc hai đến ba ngày là sẽ khỏi hẳn thôi!”
“Bác sĩ tôi muốn nhờ ông giúp tôi một việc.” Châu Mạn Thuần quay đầu xác định Sở Hạo Vũ không ở ngoài, trong phòng cũng không có một ai, cô ta liền lén lút đưa ra một xấp tiền mặt.
“Ông giúp tôi băng bó vết thương này thành gãy chân.
Nếu ông làm được số tiền này sẽ là của ông.”
Bác sĩ già nhìn xấp tiền ba vạn tệ trước mặt, lại nhìn Châu