“Cô chủ, tai của cô đang chảy máu!” Vương Khiết kinh hãi kêu to.
Nghe được lời của Vương Khiết, mọi người giật mình nhìn lại.
Sở Hạo Vũ đưa mắt nhìn theo, rất nhanh liền thấy dọc theo cổ của cô, máu đã thấm quanh viền áo.
Sở Hạo Vũ muốn tiến lên nhưng có người đã nhanh hơn anh một bước.
“Giai Kỳ, em có làm sao không? Chúng ta mau đi bệnh viện, Vương Khiết mau đi chuẩn bị xe.” Sở Tuấn Kiệt gấp gáp phân phó, nếu người ta không biết sẽ tưởng rằng anh mới là người đàn ông của cô.
Nhưng giờ này, Sở Hạo Vũ không còn thời gian chấp nhất nữa, trong đầu anh chỉ còn duy nhất ý nghĩ, tai cô bị thương mà thôi.
Anh tiếng lên muốn bế cô đi nhưng lại bị cô tránh thoát.
Sở Hạo Vũ ngẩn người nhìn hai tay trống trơn của mình.
“Giai Kỳ!” Sở Tuấn Kiệt cũng ngơ ngác.
"Trước khi đi không bằng chúng ta cùng nghe một thứ đi!" Bạch Giai Kỳ cố gắng không quan tâm đến vẻ mặt thất vọng của Sở Hạo Vũ, cô bình tĩnh lấy từ trong túi áo ra một chiếc bút màu đen.
“Giai Kỳ đừng làm rộn! Em đang bị thương chúng ta đi bệnh viện trước, có chuyện gì rồi nói sau.” Sở Tuấn Kiệt nhíu mày, không biết vì sao anh ta cảm thấy thứ này có thể khiến kế hoạch của mình bị chệch khỏi đường đi ban đầu.
Bạch Giai Kỳ bỏ ngoài tai lời nói của Sở Tuấn Kiệt, cô nhận ra việc bản thân chịu đựng chỉ là sự ngu ngốc.
Nếu cô không đứng lên đấu tranh, có khả năng cao cô sẽ mất tất cả, kể cả… cô liếc Sở Hạo Vũ rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn về vật trong tay mình.
“Bạch Giai Kỳ, cô đừng làm điều dại dột!” Châu Mạn Thuần sốt ruột quá lớn, lại không miệng vết thương bị chạm đến làm mặt cô ta đau đớn, nhăn nhó vô cùng xấu xí.
Khi nhìn thấy máy ghi âm trên tay Bạch Giai Kỳ, cô ta nhịn không được hoảng sợ.
Đồng thời Châu Mạn Thuần cũng nhớ lại phản ứng khi nãy của Bạch Giai Kỳ, cô ta không nhịn được căm ghét nhìn cô.
Bấy giờ, Châu Mạn Thuần mới phản ứng lại bản thân không những bị đánh mà còn bị cô tính kế.
Tuy nhiên… Châu Mạn Thuần nhìn chằm chằm vào tay Bạch Giai Kỳ, cô ta không thể để Sở Hạo Vũ nghe được những lời cô ta vừa nói được.
Nghe được tiếng thét chói tai của Châu Mạn Thuần, Bạch Giai Kỳ từ từ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Cái nhìn này khiến Châu Mạn Thuần không tự giác mà lùi một bước, động tác muốn nhào lên cướp máy ghi âm cũng dừng lại.
Ánh mắt của cô như nhìn thấu tận tâm can cô ta khiến tất cả tâm tư xấu xí của cô ta như bị bóc trần.
“Sao vậy, trò hay còn phía sau cơ mà!” Sau đó, cô từ từ đưa tay muốn ấn nút trên máy ghi âm thì bỗng nhiên một bàn tay cầm nó đi mất.
Bạch Giai Kỳ giật mình nhìn lại, Châu Mạn Thuần thì lại thở ra một hơi.
“Sở Hạo Vũ anh làm gì vậy?” Cô cau mày, đưa tay muốn lấy lại.
Cô sợ anh vì bao che cho Châu Mạn Thuần mà vứt nó đi.
Song khác hoàn toàn với ý nghĩ của cô, anh lại tự tay mở nó.
Rất nhanh âm thanh cuộc trò chuyện truyền vào tai mọi người.
Từ câu từng chữ trong đó khiến tất cả không nhịn được sởn gai ốc, ánh mắt không ngừng đảo qua giữa Châu Mạn Thuần và Sở Hạo Vũ.
Còn Châu Mạn Thuần đang không ngừng tìm cách muốn rời đi song người hầu không cho cô ta đường lui.
Biết không thể trốn, Châu Mạn Thuần căm phẫn nhìn về phía Bạch Giai Kỳ, nếu không phải tại cô ta, cô cũng sẽ không ngu ngốc nói ra những lời như vậy.
Cô nhất định sẽ không tha cho cô ta, Châu Mạn Thuần nghĩ.
“Mạn Thuần!” Đợi cho đoạn ghi âm dừng lại, Sở Hạo Vũ không tin tưởng nhìn về phía Châu Mạn Thuần.
“Anh Hạo Vũ, em… em… không có… không phải như vậy! Anh hãy tin em!” Châu Mạn Thuần vội vàng quỳ xuống, bám chặt lấy ống quần của anh mà cầu xin.
Cô ta biết nếu mình không giải thích tốt chuyện này, anh sẽ không tha cho cô.
Bởi vì từ trước đến nay, anh chưa bao giờ là người hiền lành cả.
Dáng vẻ hèn mọn của Châu Mạn Thuần lọt vào mắt Bạch Giai Kỳ khiến cô ấy có chút không thoải mái.
Cô tự hỏi vì một người đàn ông mà phải làm vậy liệu có đáng không?
Nhưng hiển nhiên đối với Châu Mạn Thuần mà nói, nó đáng!
Cô ta từ