Châu Mạn Thuần không ngờ tác dụng lại nhanh đến như thế, Sở Hạo Vũ vừa ăn cơm xong liền ôm lấy cô ta không buông.
Nhìn phản ứng khác lại của anh so với mình ngày hôm đó, Châu Mạn Thuần bỗng nhớ tới lời người đàn ông kia.
“Nếu sử dụng nó kết hợp với rượu vang đó, thứ này sẽ biến thành chất mê tình khiến người kia say mê cô đến lạ thường.
Nhưng không phải vì yêu cô mà người kia đã biến cố thành người mà họ yêu thương nhớ nhung nhất.”
Càng nghĩ Châu Mạn Thuần càng vui vẻ, nếu không xảy ra tình huống gì ngoài ý muốn, sau đêm nay trong tâm trí của anh thực sự chỉ còn duy nhất một mình cô.
Sở Hạo Vũ chỉ cảm thấy cả người khô nóng, anh muốn tìm thứ gì đó giải khát nhưng lại không thấy gì cả.
Anh muốn bảo Giai Kỳ đến đỡ anh nhưng cô chỉ ngồi yên một chỗ trên sô pha không động đậy.
Tiến về phía trước bắt lấy tay cô, không để ý cô giãy giụa muốn hôn lên đôi môi kia.
Tuy nhiên khi anh gần chạm đến, cô đột nhiên tránh thoát anh, hoảng sợ nhìn về phía cửa.
Sở Hạo Vũ nhíu mày, quay đầu lại.
“Cút ra ngoài!” Anh hét lớn, người phụ nữ ở kia là ai sao dám ăn mặc giống Giai Kỳ còn hiên ngang đến đây nữa.
Giờ phút này tâm trí Sở Hạo Vũ đã rất mơ hồ, anh đã không biệt được rốt cuộc ai mới là Bạch Giai Kỳ.
Bạch Giai Kỳ ngơ ngác trước câu nói của anh, cô đứng im bất động, cô muốn rời khỏi đây nhưng nghĩ đến lời bác sĩ nói, cô không thể quay đầu lại.
“Sở Hạo Vũ…”
“Tôi nói cút ra ngoài không nghe thấy sao?” Anh cắt ngang lời nói của cô, sau đó đứng dậy muốn bế Châu Mạn Thuần lên lầu.
Thấy hành động của anh, Bạch Giai Kỳ không còn nghĩ được gì nữa cô vội vàng chạy đến muốn nắm lấy tay anh, lại bị anh cho rằng muốn làm hại Châu Mạn Thuần mà hất văng ra.
Cả người cô đụng vào bàn, đau đớn truyền tới nhưng nghĩ đến mẹ mình.
Bạch Giai Kỳ cắn răng: “Sở Hạo Vũ, làm ơn giúp tôi! Chỉ cần một câu nói của anh, tôi sẽ ngay lập tức rời đi.”
Lý trí của Sở Hạo Vũ sắp bị ăn mòn bởi tác dụng của thuốc, nghe được lời nói này, cả người anh bỗng khựng lại, sao nó lại quen thuộc như vậy? Anh lắc lắc đầu cố gắng xua tan cảm giác khó chịu và bực bội.
“Các người chết hết rồi sao? Mau lôi cô ta ra ngoài!” Anh quát lớn khiến đám người hầu run rẩy.
Đặc tính của thuốc này chính là khiến bản thân có cảm giác ghét bỏ, ghê tởm người mà mình yêu thương nhất.
Luôn có cảm giác người này chính là kẻ thù của mình.
Chính vì điều này mà từ khi nhìn thấy Bạch Giai Kỳ, Sở Hạo Vũ luôn cảm thấy tức giận.
Họ không còn cách nào liền tiến về phía trước khó xử nhìn Bạch Giai Kỳ, mong muốn cô có thể tự rời đi.
“Cô chủ!”
“Châu Mạn Thuần, giúp tôi! Chỉ cần cô giúp tôi, cô muốn tôi làm gì cũng được!” Bạch Giai Kỳ nhìn về phía Châu Mạn Thuần, biết rằng giờ phút này chỉ có cô ta mới có thể giúp cô.
Để có thể cứu mẹ mình, cô bằng lòng làm tất cả kể cả rời bỏ anh ta.
Châu Mạn Thuần nhìn dáng vẻ khổ sở này của Bạch Giai Kỳ thì vô cùng đắc ý, cô ta hoàn toàn không ngờ rằng Sở Hạo Vũ lại tuyệt tình như vậy.
“Chị Giai Kỳ, tôi…” Châu Mạn Thuần giả vờ khó xử, rúc vào lòng Sở Hạo Vũ.
Dáng vẻ hiện tại của cô làm cô ta vô cùng hả dạ, đồng thời bắt đầu suy nghĩ biện pháp khiến cô bẽ mặt.
Bạch Giai Kỳ nhìn hai người ôm ấp nhau trước mặt, có chút muốn cười nhưng lại không cách nào cười được.
Người đàn ông này mấy ngày trước vẫn cùng cô nói lời âu yếm, trải qua những đêm mặn nồng.
Luôn miệng nói yêu cô, cô đột nhiên không biết lời nào anh nói là thật, lời nào anh nói là giả.
Có phải mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của anh hay không? Lừa gạt cô khiến cô tin tưởng, sau đó lại tự tay đẩy cô vào hố lửa do mình sắp xếp.
Bạch Giai Kỳ cười nhạt, không trách anh, trách cô dễ lười mà thôi.
Từ đầu tới cuối đều là cô tự mình đa tình!
“Châu Mạn Thuần, tôi biết có cách! Đừng vòng vo nữa.”