Tang lễ của mẹ Bạch diễn ra trong vòng hai ngày nhưng Bạch Giai Kỳ không hề thông báo cho bất kì ai, kể cả bố mẹ Sở hay họ hàng nhà họ Bạch.
Nhìn di ảnh của ba mẹ được đặt ở bên cạnh nhau, Bạch Giai Kỳ bỗng thẫn thờ.
Kí ức của cô trở về ngày cô tròn tám tuổi, cả nhà vẫn vui vẻ hạnh phúc bên nhau.
Bố mẹ tuy rằng bận việc nhưng luôn dành thời gian bên nhau.
Vì để kỉ niệm sinh nhật tám tuổi cũng như tròn mười năm ngày cưới, ba mẹ đã gấp rút hoàn thành mọi công việc để cả nhà có một tuần nghỉ dưỡng trọn vẹn.
Cô nhớ mẹ cô từng nói, bà mong mỗi năm gia đình họ đều có một tuần như vậy.
Sau đó hàng năm cứ đến gần ngày đó, ba mẹ đều dành thời gian để thực hiện câu nói này.
Tuy rằng sau này, vì cô mà nhiều chuyện không hay đã xảy ra nhưng hiện tại, ba mẹ đã về với nhau, coi như là một chuyện vui đi.
Chẳng qua, trên thế giới cô đơn, đáng sợ này, sau này sẽ chỉ còn mình cô bước tiếp.
Bạch Giai Kỳ cúi đầu nhìn về phía chiếc nhẫn trên tay, cô nhẹ nhàng tháo nó ra để vào chiếc hộp màu xanh đen trong búp bê Nga.
Thở dài một tiếng, Bạch Giai Kỳ đứng dậy, ôm lấy hũ tro cốt của mẹ Bạch đi ra ngoài.
Hôm nay, cô muốn đến sông Dương Tử để rải tro cốt, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẹ cô.
Sở Hạo Vũ không biết bản thân làm sao, kể từ ngày hôm đó tâm trí của anh giống như lúc tỉnh lúc mơ, hình ảnh về Châu Mạn Thuần và Bạch Giai Kỳ đan xen vào nhau khiến anh vô cùng đau đớn.
Ngã mình nằm xuống giường, cố gắng để bản thân chìm vào giấc ngủ nhằm giảm bớt đau đớn.
Tuy nhiên cho dù dùng cách nào anh vẫn không thể loại bỏ cảm giác này.
Đúng lúc này cửa phòng một lần nữa mở ra, Châu Mạn Thuần mặc váy ngủ bước vào.
Thấy Sở Hạo Vũ nằm im trên giường, cô ta rón rén đến gần.
Khoảng thời gian này vô cùng quan trọng, nó quyết định việc Sở Hạo Vũ hoàn toàn mê đắm cô ta mà triệt để quên đi Bạch Giai Kỳ.
Cảm nhận được có người đến gần, Sở Hạo Vũ mở bừng mắt.
Gương mặt xinh đẹp của Châu Mạn Thuần hiện ra trước mắt khiến anh thở ra một hơi.
Không đợi cô ta nói hai lời liền theo phản xạ của não bộ mà kéo cô ta vào lòng.
“A! Anh Hạo Vũ!” Mũi Châu Mạn Thuần đập vào ngực anh đỏ ứng, cô ta muốn chống người dậy nhưng lại không cách nào nhúc nhích.
Sở Hạo Vũ hít một hơi thật sâu, hương thơm quen thuộc khiến anh không cách nào dứt ra được.
Nhưng sau đó, Sở Hạo Vũ lại đẩy Châu Mạn Thuần ra, anh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm! Mùi hương tuy quen thuộc nhưng lại không cách nào lấp đầy nhớ nhung trong lòng anh, chỉ làm anh càng thêm khó chịu và bực bội.
“Anh Hạo Vũ?” Châu Mạn Thuần bị đẩy ra thì có chút khó hiểu, vội ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Sở Hạo Vũ không nói lời nào, nghiền ngẫm nhìn về phía Châu Mạn Thuần.
Cái nhìn của anh làm cho Châu Mạn Thuần sợ hãi, trong lòng phát lạnh.
“Anh… anh Hạo Vũ, anh làm sao vậy?” Cố gắng nở nụ cười gượng gạo, Châu Mạn Thuần lắp bắp.
Anh thở dài, đứng dậy, quay lưng về phía Châu Mạn Thuần: “Anh có chút mệt! Em đi ra ngoài trước đi!” Trong lòng anh giờ này đang rối như tơ vò, thực sự không còn tâm trí mà để ý đến cô.
Châu Mạn Thuần nhìn bóng lưng của anh, âm thầm nghiến răng, ánh mắt đen tối hiện lên tia khó chịu.
“Anh Hạo Vũ, có phải anh… chán ghét em không?” Châu Mạn Thuần nhỏ giọng nức nở, âm thanh mang theo nghẹn ngào.
khiến trái tim Sở Hạo Vũ bỗng đau nhói.
Tuy nhiên không phải vì cô ta, mà trong đầu anh hiện ra hình ảnh của Bạch Giai Kỳ.
Sở Hạo Vũ lắc mạnh đầu, muốn xóa tan hình ảnh này trong đầu.
Anh nhìn gương mặt ửng hồng của Châu Mạn Thuần, hít một hơi thật sâu rồi kéo cô ta vào lòng.
“Đừng khóc!”
“Em không khóc! Anh hôn em, em liền không khóc!” Châu Mạn Thuần ngửa mặt nhìn lên, hơi hơi chu môi ý bảo anh hôn.
Sở Hạo Vũ bỗng có chút chần chừ, sau đó dưới ánh mắt mong đợi của Châu Mạn Thuần liền hôn lên má cô ta.
“Em ngủ trước, anh đi thư phòng một lát.” Sau đó không đợi Châu Mạn Thuần phản ứng liền nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Anh không hiểu sao ngay giây phút chuẩn bị hôn cô ta, một cỗ bài xích rất lớn khiến anh suýt nữa không chịu đựng được muốn đẩy