Sở Hạo Vũ không biết được rằng bản thân mình vừa bỏ lỡ một điều cực kỳ quan trọng.
Một điều có thể giúp anh cứu vãn tình thế.
Tuy nhiên ông trời chính là muốn trêu đùa con người, ông không muốn một người như anh có được hạnh phúc dễ dàng như vậy.
“Anh…” Châu Mạn Thuần không ngờ được Sở Hạo Vũ sẽ nói vậy.
Cô ta lặng người nhìn chiếc nhẫn trên tay anh chính là thứ cô ta luôn khao khát có được.
Nhưng giờ phút này khi anh muốn đem nó tặng cho cô ta, cô ta lại có chút không vui.
Bởi vì nó chính là thứ Bạch Giai Kỳ không cần nữa.
“Mạn Thuần, em có bằng lòng không?” Sở Hạo Vũ vứt bỏ cảm giác khó chịu trong lòng mà lặp lại lần nữa.
Đúng vậy! Người phụ nữ kia và anh không có bất kì liên quan gì.
Người anh nên quan tâm chính là người phụ nữ trước mặt này, cô ấy mới đáng để anh phải trân trọng.
Châu Mạn Thuần nhìn thẳng vào mặt anh, khuôn mặt tựa như tạc tượng, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến người đối diện chìm sâu trong đó.
Giờ phút này, người đàn ông mà mọi người mơ ước đang cầu hôn cô.
Vậy thì có nghĩa lý gì mà cô không đồng ý cơ chứ.
“Em đồng ý!” Cô ta vui sướng nhào vào lòng anh.
Ở chỗ Sở Hạo Vũ không thấy được, ánh mắt cô ta lóe lên tia đắc ý, Bạch Giai Kỳ, cuối cùng cô vẫn là thua dưới tay tôi!
Ngay giây phút Châu Mạn Thuần lao vào ngực anh, Sở Hạo Vũ có chút xúc động muốn đẩy cô ta ra.
Song cuối cùng anh không làm vậy mà ôm chặt cô ta vào lòng.
Anh tự thôi miên bản thân rằng người này chính là người sau này sẽ sống cùng anh suốt đời.
Anh không thể vì cảm xúc nhất thời mà phản bội cô được.
Đúng vậy! Sở Hạo Vũ thừa nhận anh thích người phụ nữ kia.
Mọi hành động của cô in sâu trong tâm trí anh khiến anh không dứt ra được.
Tuy nhiên, anh không hề biết là không phải anh là một người đàn ông đa tình khốn nạn.
Mà tất cả là do trong trái tim anh chỉ có một mình Bạch Giai Kỳ.
“Anh Hạo Vũ chúng ta chụp ảnh được không?” Châu Mạn Thuần cẩn thận hỏi.
Dáng vẻ lo được lo mất này khiến Sở Hạo Vũ mềm lòng, anh xoa đầu cô ta rồi cầm lấy bàn tay đang đeo nhẫn của cô ta: “Chụp đi! Như vậy sẽ đẹp hơn!”
Ngày hôm sau, cả Nam Kinh như nổ tung bởi bức ảnh trên Weibo của Châu Mạn Thuần có gắn thẻ Sở Hạo Vũ.
Bởi ở đất Nam Kinh này không ai không biết đám cưới thế kỷ của Sở Hạo Vũ và Bạch Giai Kỳ.
Khung cảnh khi đó thực sự khiến người ta khó quên.
“Cô biết tin gì chưa? Sở tổng có người mới!” Nữ nhân viên lén lút nói.
“Không thể nào?”
“Cô không tin, chuyện này đã rần rần trên mạng rồi!” Nữ nhân viên thấy đồng nghiệp không tin vội vàng đưa điện thoại cho cô ta xem.
“Cái gì? Không thể nào, không phải anh ta rất yêu người vợ trước kia sao?”
“Sao lại không thể? Người có tiền luôn muốn cặp với người mới.
Cho dù vợ ở nhà có xinh đẹp lỗng lãy, vạn người mê thì đồ đã sở hữu được tác dụng cũng không còn lớn.” Nữ nhân viên trợn mắt.
“Đàn ông đúng là lũ tồi tệ! Cô gửi bài báo kia cho tôi, tôi phải ngăn cản mẹ tôi cho tôi xem mắt.
Cho bà thấy đôi kim đồng ngọc nữ mà bà hâm mộ đã tan nát.” Nữ đồng nghiệp căm hận.
“Chính xác!”
Ba mẹ Sở đang chuẩn bị trở về phòng thì nghe được tin này thì vô cùng bất ngờ.
“Cô gái, tôi có thể xem tin tức này một lát được không?” Mẹ Sở mỉm cười.
“A! Được! Được!” Nữ nhân viên vội vàng đưa cho mẹ Sở, giám đốc đã dặn họ là khách vip, có yêu cầu gì phải tận lực đáp ứng.
Lúc đầu mẹ Sở còn ôm tâm lý người họ Sở rất nhiều song càng đọc mẹ Sở càng không thể tin được.
Bà vội vàng trả điện thoại của nữ tiếp tân rồi kéo ba Sở về phòng.
“Cảm ơn cô, chúng tôi đi trước!”
Sau khi về đến nơi, Mẹ Sở liền vội vàng gọi điện