Sở Hạo Vũ vừa vào cửa liền nhìn thấy một người phụ nữ từ trên cầu thang ngã xuống.
Theo phản xạ anh vội vàng chạy tới đỡ lấy người kia nhưng đợi nhìn thấy người mà mình đỡ được là ai, anh liền ngẩn người.
“Mạn Thuần! Sao em lại ở đây?” Không phải cô ấy đang ở Mỹ du học sao? Như thế nào lại có mặt ở đây rồi?
“Anh Hạo Vũ…” Châu Mạn Thuần ngẩng đầu, hai mắt đẫm nước nhìn về phía Sở Hạo Vũ, sau đó lại như sợ sệt nhìn thoáng qua Bạch Giai Kỳ rồi càng ôm chặt lấy Sở Hạo Vũ.
“Đây là có chuyện gì?” Sở Hạo Vũ đỡ Châu Mạn Thuần đứng lên sau đó quay lại hỏi Bạch Giai Kỳ.
Anh hơi sửng sốt khi nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của cô, cô… không ngủ cả đêm sao? Ha ha làm sao có thể cơ chứ, cô chỉ ước rằng anh có thể biến khuất mắt cô thôi.
“Là em bất cẩn ngã xuống cầu thang, không phải lỗi do chị ấy?” Châu Mạn Thuần sợ hãi nắm lấy góc áo.
Bạch Giai Kỳ không ngờ Châu Mạn Thuần lại nói như thế, thấy Sở Hạo Vũ nhìn qua cô vội vàng giải thích: “Không phải tôi…”
Sở Hạo Vũ ngẩn ra, anh vốn dĩ cũng không nghĩ là cô làm nhưng thái độ giờ phút này của cô làm anh nghi ngờ
"Anh ơi, không phải chị ấy đâu, là do em… em… nói sai nên chị ấy mới tức giận." Châu Mạn Thuần nhanh chóng chặn lại lời của Bạch Giai Thuần, sau đó lí nhí nói, dáng vẻ sợ hãi khiến tất cả mọi người đều nghĩ rằng là do Bạch Giai Kỳ đẩy cô cả Sở Hạo Vũ cũng như vậy.
Bởi vì trong kí ức của anh Châu Mạn Thuần chưa bao giờ nói dối cả.
“Cô ấy nói gì?” Anh từ tốn hỏi.
Châu Mạn Thuần liếc nhanh về phía Bạch Giai Kỳ rồi lại nhìn Sở Hạo Vũ sau đó quay người ôm chặt lấy anh rồi nói “Chị ấy nói… nói em cút ra ngoài, đừng đến đây làm phiền chị ấy.
Còn nói… còn nói nếu em quyến rũ được anh thì xin mời đến.
Chỉ cần anh nói muốn ly hôn thì chị ấy sẽ ký giấy.
Em… em không biết vì sao chị ấy nói vậy muốn hỏi lại thì bỗng nhiên chị… chị… không… không là em trượt chân.”
"Châu Mạn Thuần sao cô có thể nói như thế, cô đừng bịa đặt!" Bạch Giai Kỳ gấp đến độ hai mắt hồng hồng nhưng không có một ai tin cô.
Những người hầu ở đâu đều cho rằng cô có thể nói ra những lời này bởi vì cô là một người phụ nữ lạ được ông chủ mang từ ngoài về.
"Nếu các người không tin có thể xem camera!" Đúng vậy, nhà này đầy camera mà, nó có thể giúp cô lấy lại trong sạch.
Nhưng nhìn thái độ này, anh sẽ tin lời cô nói sao? Ha ha… Anh nhất định cho rằng cô thực sự làm như vậy.
Từ đây về sau, trong lòng anh cô sẽ là một người đàn bà đê tiện phải không? Nghĩ đến đó, cô cắn môi thật chặt để khỏi bật ra tiếng khóc.
"Bạch Giai Kỳ! Cô có thôi đi không.
Có phải cô biết hệ thống camera hỏng nên mới làm vậy.
Tôi không ngờ bản thân vẫn không có nhìn rõ bản chất của cô." Sở Hạo Vũ lạnh lùng nói.
Ánh mắt anh đáng sợ đến nỗi đám người hầu không dám ngẩng đầu lên.
Cô muốn rời khỏi anh đến như vậy sao? Nên sẵn sàng đẩy anh cho một người phụ nữ cô chưa từng gặp mặt.
Bạch Giai Kỳ, tôi thực sự thất vọng về cô.
Còn về phần Mạn Thuần, cô ấy không thể nào bịa đặt được vì cô ấy không hề biết anh ép cô kết hôn với mình.
Chính vì thế Sở Hạo Vũ lựa chọn tin tưởng Châu Mạn Thuần
Bạch Giai Kỳ hoảng hốt nắm lấy cánh tay anh “Anh nghe tôi nói! Thật ra là…” Không hiểu sao ánh mắt chán ghét của Sở Hạo Vũ lại làm trái tim của cô đau nhói, cảm giác này khiến cô khó thở đồng thời khó hiểu không phải cô chán ghét anh sao?
Sở Hạo Vũ trầm giọng.
Sau đó hất văng tay ra Bạch Giai Kỳ ra ngoài: “Bạch Giai Kỳ, cô muốn nói gì nữa.
Chính mắt tôi nhìn thấy mà cô còn chối cãi được sao?”
"A!" Bởi vì lực quá mạnh,