“Tôi đã biết! Trước mắt cứ như vậy đi!...!Được!...!Tạm biệt!” Sở Hạo Vũ cúp máy.
Anh lẳng lặng nhớ lại những gì Phó Cận Nam vừa nói, nhớ tới lời ông nội, anh hiểu ông chính là muốn anh tha cho Sở Tuấn Kiệt một đường.
Nhưng thù mới hận cũ hắn sợ hắn làm không được.
Anh không ngờ được rằng Sở Tuấn Kiệt có thể ác độc như vậy.
Hắn ta không chỉ gián tiếp hại chết ba vợ, bà nội, chuyện anh mất trí nhớ mà kinh tởm hơn chính là hắn ta còn dính líu đến chuyện Giai Kỳ bị sảy thai, chuyện này anh không có cách nào tha thứ được cho Sở Tuấn Kiệt cũng như bản thân.
Chính vì thế, anh chỉ có thể xin lỗi ông nội.
“Làm sao mà suy tư vậy?” Bạch Giai Kỳ từ phía sau ôm lấy Sở Hạo Vũ, cô bị không khí u tối xung quanh anh cũng như dáng vẻ chau mày của anh làm hoảng sợ tuy rằng nó rất hấp dẫn nhưng cô không muốn nhìn thấy anh mệt mỏi.
Sở Hạo Vũ thở ra một hơi dài, xoay người ôm cô vào lòng, cúi người chôn đầu vào trong tóc của cô.
Bạch Giai Kỳ thấy vậy liền ôm anh chặt hơn, cô biết con người ai cũng có lúc mệt mỏi và yếu lòng.
Những lúc như thế này, thực sự cần một người ở bên cạnh mình.
“Giai Kỳ, anh thực sự… thực sự vô cùng yêu em, thương em.
Hứa với anh dù có việc gì xảy ra cũng sẽ không rời hỏi anh được không?”
Âm thanh của anh mang theo chút làm nũng nhẹ nhàng khiến cho trái tim của Bạch Giai Kỳ run lên.
Cô mỉm cười, hôn nhẹ lên trán anh.
“Không rời, đời này kiếp này, kiếp sau cũng không rời!”
“Được, em hứa rồi đó! Nhất định em chỉ có thể quấn lấy một mình anh.” Sở Hạo Vũ nhìn thẳng vào mắt cô, làm cho Bạch Giai Kỳ cảm nhận được sự nghiêm túc của anh.
Chính vì thế, cô trịnh trọng gật đầu.
Nhận được sự đáp lại của cô, Sở Hạo Vũ vui vẻ cười như một đứa trẻ.
Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng âu yếm và hôn nhẹ như thể đang trân trọng vật báu vô giá.
“Giai Kỳ, sinh con cho anh được không? Lần này anh hứa sẽ không phạm sai lầm nữa.” Sở Hạo Vũ thì thầm bên tai Bạch Giai Kỳ, giọng nói khe khẽ cầu xin sợ rằng cô không đồng ý.
“Em…” Bạch Giai Kỳ bỗng nhiên không biết nói gì, cô có thể cảm nhận được ánh mắt đàn ông nóng rực như lửa trên người cô, nóng bỏng khiếp người.
Tuy nhiên cô sợ bản thân mình chưa sẵn sàng để bảo vệ đứa bé, cũng như cô còn rất nhiều việc muốn làm, cô sợ mình sẽ không thể chăm sóc bảo bảo một cách chu toàn.
Anh nhẹ nhàng hôn lên vành tai tròn trịa trắng mịn của cô, hơi thở nóng bỏng phả bên tai cô: “Có được không?”
Sở Hạo Vũ thấy vậy tuy rằng có chút thất vọng nhưng cũng biết mọi chuyện là do bản thân mình gây ra, cô cũng cần có thời gian vì thế anh cười, ôm cô vào lòng vỗ về.
“Không sao cả, là anh quá vội vàng.
Chúng ta từ từ cũng không sao hết.”
Nghe tiếng tim đập thình thịch, từng nhịp từng nhịp có lực trong ngực anh, Bạch Giai Kỳ đột nhiên cảm thấy không sao cả.
Mẹ cô đã từng nói, mỗi sinh linh được đến thế giới này là một điều vô cùng tốt đẹp.
Vì thế hãy thuận theo tự nhiên.
Bạch Giai Kỳ bỗng nghĩ tới bé cưng nếu đứa bé kia không thể đến thế giới này một cách trọn vẹn thì tại sao cô không thử cố gắng biết đâu nó sẽ tha thứ cô và quay trở lại.
Vì thế, Bạch Giai Kỳ nhỏ giọng “Được!”
Sở Hạo Vũ như không tin vào tai mình, anh cúi đầu nhìn xuống liền thấy hai tai cô bởi vì xấu hổ mà đỏ rực, đáng yêu khiến người ta muốn hung hăng ăn hiếp.
Anh vui sướng mà bế bổng cô lên, chạy vội đi lên lầu.
Bảo bối của anh thật đáng yêu!
“Ha ha! Chậm một chút, em sợ!” Bạch Giai Kỳ ôm