Cuộc sống của hai người bắt đầu trở lại điểm xuất phát hoặc có thể nói là sau điểm xuất phát.
Một người luôn đi làm về muộn, còn một người lại sợ hãi, rụt rè không dám nói.
Không khí nhà họ Sở chỉ có thể dùng từ u ám để hình dung.
“Cậu chủ, hôm trước cô chủ bị…”
“Cô ta bị cái gì không cần nói với tôi!” Không đợi Chương Nhược Mai nói xong, Sở Hạo Vũ đã ngắt lời.
Đã ba ngày kể từ hôm đó anh chưa gặp mặt cô, cũng không hề biết cô bởi vì mình mà bị thương.
Chương Nhược Mai thấy vậy thở dài một hơi tuy nhiên bà vẫn muốn nói bởi vì bà sợ sau này cậu chủ hối hận.
“Cô chủ bị thương!”
“Tai bà điếc sao không nghe thấy… Cái gì cô ta bị thương?” Sở Hạo Vũ quát nhưng sau đó quay ngoắt lại, anh nghe thấy cô bị thương.
“Đúng vậy! Hôm đó cậu chủ đẩy cô ấy nên…”
Nghe đến đây, Sở Hạo Vũ liền hiểu hôm trước bản thân làm cô bị thương, nhớ tới gương mặt nhăn nhó cùng biểu cảm đau đớn của cô.
Anh tự hỏi có phải cô bị thương nặng không? Đồng thời nhớ tới mấy ngày nay cô không ra ngoài, anh đột nhiên có chút sốt ruột.
“Cô ta…” Anh ngập ngừng.
“Bị thương ở tay và lưng.
Vết thương ở lưng đã đỡ hiện tại còn vết thương ở tay vẫn còn bó bột.”
Phải băng bó sao? Anh đẩy cô mạnh như vậy? Cô… có phải càng ghét anh hơn không?
Sở Hạo Vũ tự giễu cười cười.
“Tôi đã biết bà đi làm việc đi.” Anh nói, đợi bà đi khuất anh mới nhìn lên lầu.
Bấy giờ mới nhớ tới khi nãy cô cũng không xuống ăn trưa, lúc đầu còn tưởng rằng cô bởi vì giận dỗi mới không xuống nhưng giờ xem ra không phải như vậy.
Sở Hạo Vũ đứng dậy muốn đi lên lâu thì điện thoại lại reo lên.
Cầm lên nhìn, là Châu Mạn Thuần gọi tới.
“Alo!”
“Anh Hạo Vũ!” Châu Mạn Thuần lắc ly rượu vang đỏ trên tay, mỉm cười nói.
“Tối nay anh có rảnh không? Em có một bữa tiệc cần tham gia nhưng lâu rồi không về Nam Kinh, em sợ mình không quen… anh có thể… có thể đi cùng em được không?”
“Được! Dù sao tối nay anh cũng không có việc gì bận.” Sở Hạo Vũ đáp lại.
“Mạn Thuần, chân em còn đau không?”
“...”
“Không sao là tốt rồi! Em nhớ ăn uống đầy đủ.
Tối anh qua đón em!”
Bạch Giai Kỳ đứng ở cầu thang nghe anh và Châu Mạn Thuần nói chuyện.
Vốn dĩ nghe Vương Khiết nói anh ở nhà, cô đã lấy hết dũng khí muốn gặp anh lại không ngờ nghe được tối nay anh lại muốn ra với cô ta.
Trái tim cô đập lỡ một nhịp, không đau nhưng lại khiến người ta khó chịu, giày vò người khác.
Thở dài một tiếng, cô xoay người lên lầu.
Cúp máy Sở Hạo Vũ như cảm nhận được tiếng bước chân, quay người lại không thấy ai hết, anh nhíu mày rồi đi lên lầu.
“Cốc! Cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên nhưng Bạch Giai Kỳ đang ở phòng tắm nên không nghe thấy.
Cô đang thay băng vải, nhìn vết thương đang dần lành lại cô cười một tiếng buồn bã.
Mà ở bên ngoài, Sở Hạo Vũ lại cho rằng cô vẫn còn giận dỗi.
Anh lại gõ một lần nữa thấy cô vẫn không mở cửa liền đi công ty trước, khi về sẽ nói chuyện với cô sau.
Tuy nhiên anh không ngờ sau khi về chờ đợi hai người không phải cuộc trò chuyện nhẹ nhàng mà là sự xúc phạm, sỉ nhục, tổn thương nhau.
Đợi đến lúc Bạch Giai Kỳ ra ngoài, Sở Hạo Vũ đã không còn ở nhà.
Để bình ổn lại tâm trạng, cô quyết định đi làm bánh ngọt.
Thời còn là sinh viên, ngoài sở thích nghiên cứu cơ thể người, niềm yêu thích thứ hai của cô chính là làm bánh.
Nhớ tới lúc đó, cô một bên làm, lâu lâu lại nhờ mẹ tư vấn.
Sau đó đợi ba về rồi để ông nếu thử một nhà ba người vui vẻ hạnh phúc nhưng lại bởi vì cô mà bị hủy hoại.
Nếu khi đó, cô lựa chọn nghe theo sự sắp xếp của ông nội, có phải mọi chuyện đã khác không?
“Oa, cô chủ! Cô thật khéo tay!” Vương Khiết nhanh tay lấy bánh từ trong lò nướng ra.
Mùi bánh thơm phức, vỏ ngoài đẹp mắt.
Từ giờ cô chủ sẽ là thần tượng của cô.
Bạch Giai Kỳ không nói gì, cô đã nghĩ ra cách giảng hòa với anh.
Cứ thế hai người bận rộn cả một buổi chiều để chuẩn bị bữa tối.
Ở Vân gia.
Bạch Giai Kỳ đi theo bên cạnh Mộ Tuyết Yến cố gắng bỏ qua ánh mắt tò mò của mọi người mà mỉm cười.
Vừa rồi khi đang dọn bữa tối thì cô nhận được điện thoại của mẹ Sở Hạo Vũ, bà ấy muốn cô cùng tham gia tiệc sinh nhật của con gái út Vân gia.
Cô còn chưa kịp từ chối thì trang phục đã được mang đến nhà nên cô đành đồng ý.
"Chị Sở, đây là con dâu của chị sao? Lần trước nhìn từ xa đã thấy xinh đẹp nay nhìn gần thực sự là quốc sắc thiên hương." Một vị phu nhân tiến lại gần, tươi cười thân thiết với Mộ Tuyết Yến.
"Chị quá khen! Con bé chỉ là hỏi chút ưa nhìn mà thôi.
Nếu muốn nói đến xinh đẹp vẫn là Vân Nhu mới đúng." Mẹ Sở cười đáp.
Bạch Giai Kỳ ở một bên nhìn hai người khen tặng qua lại, không khỏi cảm thán nghệ thuật giao tiếp thật khó lường, môn học này cô vẫn phải trau dồi thêm.
Sau đó nhàm chán nhìn xung quanh, ánh mắt cô dừng lại ở phía đối diện.
"Là cậu!"
"Là cô!"
Vân Nhu và Bạch