Ngày dự sinh của Bạch Giai Kỳ càng ngày càng đến gần, cả nhà họ Sở đều trong trạng thái chờ chiến đấu đặc biệt là Sở Hạo Vũ anh luôn ở trong trạng thái căng thẳng không dám lơ là chút nào.
Ngược lại, Bạch Giai Kỳ lại không có cảm giác gì, thời gian này chỉ có bắp chân và bàn chân càng ngày càng sưng to, hằng ngày Sở Hạo Vũ đều xoa bóp giúp cô, đúng là có thể dễ chịu hơn một chút.
Hôm nay cô cũng như thường ngày đi ngủ trưa nhưng vừa mới nằm xuống một lúc cô bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới đau đau, loại đau đớn này rất khó tả, khác với cơn đau bụng bình thường.
Bạch Giai Kỳ ngơ ngác, cảm giác có chút không đúng.
Chẳng lẽ là cô… sắp sinh?
Cố nhịn đau ấn chuông ở đầu giường, đợi cho dì Lâm xuất hiện cô vội nói: “Dì Lâm, bụng con đau quá.”
Dì Lâm giật mình, lập tức chạy ra ngoài gọi cấp cứu sau đó gọi điện thoại cho mẹ Sở.
Vào lúc này, Bạch Giai Kỳ càng lúc càng đau, cô nằm im không nói tiếng nào.
Lúc mẹ Sở đến nơi, Bạch Giai Kỳ đã được đưa vào phòng bệnh.
Ở bên ngoài dì Lâm đợi.
“Giai Kỳ thế nào rồi?” Bà gấp gáp hỏi.
“Dạ! Bác sĩ Phó đang ở bên trong ạ!” Dì Lâm vừa dứt lời thì Phó Cận Nam cũng từ trong phòng đi ra ngoài.
“Giai Kỳ vẫn chưa sinh được! Có thể một lát nữa, bác vào gặp em ấy một chút đi!” Anh ta không phải bác sĩ chuyên khoa sản nên không ở bên trong được.
Nghe vậy, mọi người lần lượt đi vào liền thấy Bạch Giai Kỳ đang im lặng nằm trên giường bệnh trông vô cùng ngoan ngoãn.
“Mẹ!” Bạch Giai Kỳ gọi, sau đó đưa mắt nhìn quanh một lượt, ai cũng ở đây, chỉ thiếu mỗi Sở Hạo Vũ thôi, cô bỗng nhiên thấy rất đau lòng, nước mắt dần dần dâng lên.
Mẹ Sở cho là cô đau đẻ, vội vàng chạy đến bên cạnh bác sĩ nói con dâu bà muốn đẻ nhưng bác sĩ lại lắc đầu, nói với tình trạng của cô thì phải đợi thời gian rất lâu miệng tử cung mới có thể mở ra, hiện tại đưa vào trong phòng sinh cũng chưa sinh được.
Nghĩ nghĩ, mẹ Sở liền biết vì sao cô lại khóc vì thế liền đi ra ngoài.
Lúc nhận được cuộc gọi của mẹ mình thì Sở Hạo Vũ đang đi họp.
Mới vừa ấn nút nhận nghe, giọng nói của mẹ Sở ngay lập tức truyền tới: “Giai Kỳ sắp sinh! Mau đến, chậm một phút thì mày đừng tới nữa.”
Sở Hạo Vũ sững sờ, đẩy ghế ra, nhanh chân chạy ra ngoài cửa, bỏ lại một đám nhân viên ngơ ngác nhìn nhau, không biết có chuyện gì mà có thể làm một người cuồng công việc như ông chủ rời đi ngay lập tức như vậy.
Ở một bên, thư ký Trương hiểu rõ mọi chuyện, cười cười.
“Tan họp!”
Bên này, khi Sở Hạo Vũ thở hổn hển đẩy cửa phòng bệnh ra thì Bạch Giai Kỳ vẫn còn nhịn đau như cũ, anh sững sờ nhìn cô.
Gương mặt hiện tại của cô tái nhợt không có chút hồng hào nào cả, bàn tay nhỏ nắm chặt nổi cả gân xanh.
Hình ảnh này đập vào mắt khiến anh đau lòng không thôi.
“Giai Kỳ, anh đến rồi!”
Sắc mặt Bạch Giai Kỳ trắng bệch như tờ giấy, muốn nói gì đó nhưng vừa há miệng thoát ra lại là tiếng rên rỉ đau đớn.
Sở Hạo Vũ nắm thật chặt nắm đấm, hàm răng siết chặt, giống như làm như vậy có thể gánh chịu chút khổ sở thay cô.
“Anh Hạo Vũ…”
“Anh đây!” Nghe tiếng cô gọi, Sở Hạo Vũ vội tiến đến gần, vén tóc cô sang một bên hôn nhẹ lên trán cô.
“Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em! Cố lên, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì, bảo bối!”
Bạch Giai Kỳ nhịn đau gật đầu.
Vừa hay lúc này, bác sĩ nói tình hình của