Bên ngoài xe, Phương Du Chúc rất phấn khích khi nghe Ninh Tri nói vậy.
Kể từ khi gặp Ninh Tri, cô ấy đã coi Ninh Tri như thần tượng, là nữ thần, thậm chí thần tượng mà cô ấy từng theo đuổi cũng bị bỏ rơi.
Lúc đó, nếu Ninh Tri không đưa cô ấy ra khỏi xe của giáo sư Viên khi cô ấy say rượu thì e rằng cô ấy đã chết cùng với ông ta trong xe rồi.
Phương Du chân thành biết ơn Ninh Tri.
"Chị Tri Tri, chị có rảnh không? Em muốn mời chị đi ăn tối." Phương Du Chúc đã muốn mời Ninh Tri đi ăn tối từ lâu rồi, nhưng chưa tìm được cơ hội.
"Cứ gọi tôi là Tiểu Tri thôi." Ninh Tri gật đầu: "Được."
Trong xe, Phương Du Chúc ngồi ở bên cạnh Ninh Tri, còn Lục Tuyệt thì ngồi ở bên kia của Ninh Tri, Ngụy Tinh ngồi ở ghế phụ.
"Chị Tri Tri ..." Vừa dứt lời, Phương Du Chúc đã nhanh chóng thay đổi lời nói: "Tiểu Tri, sao da chị lại đẹp thế?"
Da của Ninh Tri thực sự rất đẹp, nhìn từ khoảng cách gần như vậy, rất đẹp và mịn màng, không có tì vết, cũng không có lỗ chân lông, thật sự quá đáng ghen tị.
Phương Du Chúc nóng lòng muốn chạm vào mặt Ninh Tri, nhưng ngay sau đó, cô ấy đột nhiên phát hiện Lục Tuyệt ở bên cạnh Ninh Tri lườm cô ấy một cái, sau đó lại nhìn đi chỗ khác.
Hình như anh có vẻ khó chịu?
Thông qua mối quan hệ của bạn trai Ngụy Tinh, Phương Du Chúc biết rằng Lục Tuyệt mắc chứng tự kỷ, vừa rồi chắc hẳn cô ấy đã bị lóa mắt rồi, làm sao đối phương lại có thể trừng mình như thế?
"Đừng thức khuya, uống nhiều nước hơn." Ninh Tri nói.
Phương Du Chúc gật đầu: "Thôi được rồi, em hiểu mà, là do trời sinh."
Ninh Tri mỉm cười.
Phương Du Chúc nhìn tới mức say mê, trời ơi, Ninh Tri thực sự rất xinh đẹp.
Cô ấy đột nhiên thấy rất ghen tị với Lục Tuyệt, anh có thể ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp này mỗi ngày, không biết anh sẽ có cảm nhận gì đây? Nhưng mà, Lục Tuyệt không giống người bình thường, không biết thẩm mỹ của anh có giống với của họ không nữa.
Lúc này, Lục Tuyệt ở bên cạnh đột nhiên đưa tay ra, bàn tay đặt lên mu bàn tay Ninh Tri.
"Sao vậy?" Ninh Tri quay đầu hỏi anh.
Lục Tuyệt mím môi một cái, nhưng không hề trả lời, tóc mái rủ xuống ôm sát trán, trông có vài phần đáng thương.
Tri Tri phải nhìn anh nhiều hơn.
Ánh mắt Ninh Tri thoáng động, cô dùng tay trái nắm lấy tay Lục Tuyệt, đầu ngón tay xoa xoa lên đầu ngón tay anh, ghé vào tai anh nhẹ nhàng nói: "Không quên anh đâu."
Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt sáng lên, anh nhìn cô, đáy mắt thoáng hiện nét cười.
Xe dừng lại ở bên ngoài trung tâm thương mại.
Phương Du Chúc nói rằng, trong trung tâm mới khai trương một nhà hàng khá ngon, nên đề nghị họ đến đây.
Sau khi xuống xe, Phương Du Chúc nóng lòng đi tới bên cạnh Ngụy Tinh, ôm lấy cánh tay Ngụy Tinh, dính chặt vào anh a.
Lục Tuyệt vội liếc một cái, học theo dáng vẻ của Phương Du Chúc, nắm lấy cánh tay Ninh Tri.
Ninh Tri: ...
Cô tránh người ra, trong mắt anh lên sự mất mát, cô chủ động nắm lấy cánh tay anh: "Nên như thế này mới phải."
Lục Tuyệt không trả lời, đôi mắt hoa đào xinh đẹp ngày càng thêm ướt át.
Nhà hàng ở tầng năm, người phục vụ dẫn họ đến vị trí cạnh cửa sổ.
Ngụy Tinh kéo ghế dựa cho Phương Du Chúc: "Em ngồi đi."
Phương Du ngọt ngào cười: "Anh thật tốt."
Ngụy Tinh xoa xoa đầu, trông hơi ngốc nghếch, hoàn toàn không còn dáng vẻ nghiêm túc trong phòng thí nghiệm.
Lục Tuyệt ở bên cạnh duỗi thẳng thắt lưng, anh chậm rãi kéo ghế ra, giọng nói trầm thấp mang theo chút vui thích, như đang dâng bảo vật: "Tri Tri ngồi đi."
"Cảm ơn anh." Ninh Tri phát hiện Lục Tuyệt đang học theo bọn họ.
Anh quan sát Ngụy Tinh và Phương Du Chúc để học cách chăm sóc cho cô.
Nhớ tới trước kia Lục Tuyệt hoàn toàn không để ý đến những người bên cạnh, nhưng bây giờ anh đã tiến bộ đến mức lặng lẽ quan sát người khác, xem người khác sẽ làm gì.
Ngụy Tinh ở đối diện đưa cho Phương Du Chúc một chiếc khăn ướt, bảo cô ấy lau tay đi.
Lục Tuyệt nhanh chóng học được, anh cầm lấy khăn ướt, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Ninh Tri, anh nhẹ nhàng lau tay cho cô.
Lục Tuyệt lau rất cẩn thận, lau qua từng ngón tay của Ninh Tri, vừa chuyên tâm lại vừa kiên nhẫn.
Dưới ánh đèn, những ngón tay của Ninh Tri trắng nõn và mảnh mai, móng tay tròn trịa, ánh lên vẻ bóng khỏe, rất đẹp.
Ninh Tri đỏ mặt, nghĩ đến tình huống lúc trước giúp cô rửa tay, sợ là anh sẽ cúi đầu hôn lên đầu ngón tay của cô trước mặt người khác mất.
Vậy là Lục Tuyệt vừa lau xong, cô liền rút tay lại: "Cảm ơn."
Lục Tuyệt mím môi, cảm thấy hơi thất vọng, sau đó lấy tờ khăn ướt vừa lau tay cho Ninh Tri, xoa lên tay mình.
Anh không hề chê tờ khăn ướt Ninh Tri đã dùng rồi.
Ở đối diện, mặt Phương Du Chúc tràn đầy vẻ hâm mộ, dùng cùi chỏ huých nhẹ Ngụy Tinh ở bên cạnh: "Anh học hỏi đi, Lục Tuyệt biết chăm sóc bạn gái chưa kia."
Vẻ mặt Ngụy Tinh kinh ngạc.
Trước kia anh ta đã từng làm trợ lý của Lục Tuyệt rồi, nhưng từ sau khi Lục Tuyệt bị bắt cóc, anh không còn tới phòng thí nghiệm nữa.
Giờ tiếp tục trở lại làm trợ lý của Lục Tuyệt, anh ta phát hiện so với trước đây, Lục Tuyệt bây giờ vui vẻ hơn rất nhiều, không còn im lặng đắm chìm trong thế giới của bản thân mình như trước nữa, anh đã tiến bộ rất nhiều.
Lục Tuyệt được khen, bất giác nhìn về phía Ninh Tri, ánh mắt nhìn cô sáng rực, vẻ mặt mong ước.
Anh như chú cún con cần sự ôm ấp, an ủi của chủ nhân.
Ninh Tri không nhịn được cười, cô vươn tay xoa đầu anh, vuốt nhẹ mái tóc lòa xòa trên trán anh: "Anh thật tốt."
Lục Tuyệt quá dễ dỗ dành, chỉ vài lời đó thôi mà anh đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lúc dùng bữa, Lục Tuyệt cũng học cách gắp thức ăn, rót nước cho Ninh Tri.
Mặc dù động tác của anh vụng về cứng nhắc, nhưng lần nào cũng có thể khiến trái tim Ninh Tri mềm nhũn như nước.
Thực lòng, cô cũng không hề có yêu cầu gì với anh cả.
Lúc này, xuyên qua tấm kính bên cạnh, Ninh Tri nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang dắt một cậu bé đi qua.
Cậu bé cúi đầu, cứ thế đâm sầm vào một người phụ nữ đang đi giày cao gót.
Người phụ nữ đang chăm chú xem điện thoại di động.
không hề tránh né chút nào, đột nhiên không kịp tự phòng nên té nhào trên mặt đất, điện thoại cũng theo đó mà rơi xuống.
Sau khi người phụ nữ đi giày cao gót đứng dậy, cô ta chỉ vào người đàn ông trung tuổi, mắng mỏ gì đó.
Vẻ mặt bừng bừng tức giận của người phụ nữ, qua tấm kính, Ninh Tri cũng có thể cảm nhận được.
Người đàn ông vốn có vẻ mặt khinh thường, nhưng sau khi người phụ nữ nhấc điện thoại đưa cho người kia, sắc mặt của ông ta lập tức trở nên tồi tệ.
Ninh Tri thấy người đàn ông giơ tay tát mạnh vào người cậu nhóc bên cạnh.
Bên cạnh, người phụ nữ giơ điện thoại không chịu tha, màn hình điện thoại của cô ta bị vỡ rồi, đối phương phải bồi thường.
"Ông đừng tưởng giả bộ đánh con mình một cái là tôi sẽ không truy cứu nữa.
Đây là điện thoại tôi mới mua, dùng chưa đầy một tuần, giờ lại bị các người làm vỡ, các người nhất định phải bồi thường."
Người phụ nữ sụ mặt: "Hoặc là bồi thường tiền, hoặc là mua trả tôi điện thoại mới, chọn một trong hai đi."
Người đàn ông trông sắc mặt khó coi, ông ta tức giận nói: "Vừa rồi cô cúi đầu không nhìn đường, hơn nữa chỉ là một đứa trẻ, cô còn muốn so đo với nó nữa !"
Người phụ nữ đi giày cao gót vỗ vỗ chỗ bụi vốn chẳng có trên người, bĩu môi nói: "Ông đừng lôi đứa nhỏ ra để trốn tránh trách nhiệm.
Nó đụng phải tôi làm vỡ điện thoại di động, ông là trưởng bối của nó, ông phải chịu trách nhiệm.
Tôi mặc kệ đấy, nếu ông không hồi thường, tôi sẽ báo cảnh sát."
Người đàn ông trung niên tức giận, giơ tay vỗ mạnh lên đầu đứa nhỏ bên cạnh: "Đi đường cả ngày chỉ biết cúi đầu thôi."
Sau đó, người đàn ông lại thẳng tay vỗ mạnh thêm phát nữa: "Tao nuôi mày có ích lợi gì? Cũng chỉ biết gây rắc rối, mang đến phiền toái cho tao thôi."
Thằng nhỏ cứ cúi gằm mặt như không cảm thấy đau, mặc cho người đàn ông đánh mình.
Người phụ nữ đi giày cao gót vẻ mặt không kiên nhẫn: "Nhanh lên, bồi thường tiền đi, khỏi cần diễn kịch cho tôi xem."
Người đàn ông trung niên tuyệt đối không chịu trả tiền, lôi thằng nhỏ ra đánh liên hồi: "Tao nuôi mày lớn như vậy mà không được ích lợi gì hết, chỉ biết ăn thôi."
"Bồi thường, bồi thường, tao mang mày ra bồi thường cho người ta."
"Chỉ biết gây phiền toái cho ông đây thôi.
Đánh mày mà mày cũng không khóc, mau khóc cho tao!"
"Có khóc hay không, mau xin lỗi người ta đi."
Người đàn ông trung tuổi vỗ liên hồi vào đầu vào lưng cậu bé khiến không ít người xung quanh tò mò ghé mắt nhìn vào.
Qua một tấm kính, Ninh Tri cũng có thể cảm nhận được sự tàn nhẫn của người đàn ông trung niên.
Cô cảm thấy mình đã từng gặp người này ở đâu đó rồi.
"Trời ạ, làm sao lại có người cha mẹ nặng tay với con mình như vậy chứ." Phương Du Chúc cũng nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, bỗng chốc cảm thấy đau lòng: "Hơn nữa, có chuyện gì mà không thể về