Thấy trong đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt hiện vẻ ngây ngẩn và thuần khiết, Ninh Tri dở khóc dở cười.
Hay lắm! Sao anh có thể tìm được mấy đoạn truyện nóng bỏng này thế?
Đối với bệnh nhân tự kỷ mà nói, nhận thức về tình dục của họ rất thuần khiết, cũng sẽ không xấu hổ về chuyện này.
Ninh Tri cũng chỉ nói với anh một câu vậy thôi, cũng không có ý định tiếp tục giảng giải cho anh.
Ninh Tri biết rằng Lục Tuyệt chỉ đơn giản là muốn tìm cách để hạ sốt cho cô thôi.
"Về sau anh không cần lên mạng tìm kiếm đâu, có gì không biết thì cứ hỏi em."
Lục Tuyệt gật gật đầu, nhanh chóng trả lời: "Không đọc truyện giới hạn độ tuổi, hỏi Tri Tri thôi."
Ninh Tri nhìn đôi mắt chân thành của anh, lờ mờ cảm thấy câu trả lời này có gì đó không ổn.
Cô vẫn đang sốt, đắp chăn bông, hơn nữa nhiệt độ cơ thể mà Lục Tuyệt đến gần khiến nhiệt độ tăng cao, cô cảm thấy có chút ngột ngạt khó tả: "Anh dịch sang một chút mà ngủ đi, bệnh cảm của em chưa khỏi, đừng dựa gần em quá."
Nói xong, Ninh Tri nằm ở trong chăn khẽ lấy tay đẩy anh một cái.
Trong nháy mắt, một mặt trời nhỏ ló dạng trên đỉnh đầu của Lục Tuyệt
Tay Ninh Tri chợt khựng lại mất một lúc, cũng không biết nên cười hay nên khóc nữa.
Vừa rồi cô vô tình chạm vào bụng dưới của anh thôi, đúng là nhạy cảm quá mà, chỉ mới chạm nhẹ một cái mà Lục Tuyệt đã có phản ứng rồi.
Đúng là thành thực tới mức quá đáng.
Ninh Tri nhanh chóng gọi Bá Vương hỏi: "Lần tiếp theo cần bao nhiêu mặt trời nhỏ?"
Bá Vương nhanh chóng nói cho Ninh Tri biết: "Chủ nhân, lần sau muốn xuyên không thì sẽ phải tiêu hao 1000 mặt trời." Lần trước cô cần tiêu hao 800 mặt trời nhỏ, vì vậy lần này Ninh Tri còn tưởng số lượng mặt trời sẽ phải tăng lên rất nhiều, hóa ra lại không phải như vậy.
Mà Ninh Tri cũng không vui vẻ gì cho cam, dù sao thì 1000 mặt trời nhỏ cũng rất khó lấy được.
Hơn nữa, cô loáng thoáng cảm nhận được một linh cảm xấu, luôn cảm thấy những nhiệm vụ khó khăn hơn đang chờ cô ở phía sau.
Ninh Tri ngập ngừng thử thăm dò Bá Vương: "Nếu lần sau nữa, tôi sẽ cần tiêu hao bao nhiêu mặt trời nhỏ vậy?"
Bá vương: "Chủ nhân à, thật sự tôi cũng không biết."
"Tại sao cậu lại không biết được?"
"Từ sau khi hệ thống cập nhật, tôi chỉ có thể kiểm tra xem việc xuyên không lần tiếp theo sẽ tiêu hao bao nhiêu mặt trời nhỏ thôi.
Tôi không thể biết trước được lần sau nữa.
Nói cách khác thì chỉ có hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo thì chủ nhân mới có thể biết được thông tin lần sau nữa."
Ninh Tri nhíu mày: "Tôi cần phải xuyên không bao nhiều lần nữa?"
Bá Vương bỗng thấy hơi áy náy chột dạ, bởi vì nó cũng không biết chính xác: "Chủ nhân à, số lần chắc cũng không nhiều lắm đâu."
Ninh Tri gần như muốn đánh Bá Vương: "Cậu cái gì cũng không biết, chỉ biết nấu cơm thôi à? Không đúng, cậu chỉ biết nấu mặt trời nhỏ thôi hả?"
Giọng sữa trẻ con của Bá Vương khẽ run rẩy, có chút ngại ngùng: "Tôi còn có thể trò chuyện với chủ nhân, đặc biệt là nói chuyện phiếm, tôi còn có thể tâng bốc nịnh nọt chủ nhân nữa."
Ninh Tri không muốn để ý tới.
Lần trước cô xuyên về đã là lần tốt nghiệp đại học của Lục Tuyệt, chỉ cách hiện tại 1 năm thôi.
Cho dù không biết còn cần phải xuyên về bao nhiêu lần nữa, nhưng Ninh Tri cảm thấy chắc chắn sẽ không nhiều lắm.
Cô nhìn về phía Lục Tuyệt, anh sẽ có thể khỏi bệnh sớm thôi.
Nghĩ tới đây, Ninh Tri đổi từ nắm tay Lục Tuyệt sang bụng dưới của anh, nhẹ nhàng trượt đi.
Cô sắp sửa tới lấy 1000 mặt trời rồi đây.
Bởi vì cô đang sốt nên tay cô hơi nóng.
Cơ thể nhạy cảm của Lục Tuyệt căng chặt lại, cảm giác Tri Tri chạm vào anh hơi kỳ lạ, nhưng lại rất thoải mái.
Trên khung hiển thị, ngay lập tức bắn ra ba mặt trời nhỏ.
Ninh Tri chê ít, cô cố tình dùng đầu ngón tay vuốt ve di chuyển quanh eo của anh.
Mặt trời nhỏ thứ sáu.
Mặt trời nhỏ thứ mười.
"Tri Tri, Tri Tri." Lục Tuyệt càng áp sát người tới, anh luôn thấy thiếu, muốn Ninh Tri làm nhiều hơn.
Ninh Tri nổi tính xấu, cô cố tình giơ một tay lên cản ngực anh lại: Anh đừng tới gần em quá, em đang bị cảm đấy."
"Không sợ, không sợ Tri Tri." Trong đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt mang theo chút vẻ gấp gáp, còn xen lẫn cả khát cầu.
Anh muốn lại gần cô.
"Nhưng em sợ anh sẽ bị lây bệnh của em." Ninh Tri khẽ mỉm cười, gương mặt đỏ bừng vì sốt của cô nở nụ cười nham hiểm: "Cho nên anh cứ ngoan ngoãn nằm im, đừng nhúc nhích."
Ninh Tri bị bệnh, những suy nghĩ xấu xa cũng bùng lên rồi.
Cô đang cố ý muốn nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Lục Tuyệt, vừa bất lực vừa cam chịu, chỉ có thể giương mắt nhìn cô.
Nghĩ đến đây, cô lại dùng đầu ngón tay làm loạn dưới chăn, không ngừng chọc cho Lục Tuyệt bắn ra mặt trời nhỏ.
Mặt trời nhỏ thứ hai mươi mốt.
Mặt trời nhỏ thứ hai mươi ba.
Ninh Tri ỉ thế mình bị bệnh, Lục Tuyệt không thể hôn cô mà thoải mái làm những việc xấu xa.
Nhìn thấy mặt trời nhỏ càng ngày càng ít đi, Ninh Tri nhanh chóng nhận ra cô sắp ép hết mặt trời nhỏ rồi, chuẩn bị thu tay về.
Thế nhưng, Ninh Tri quên mất một điều rằng, thỏ trắng nhỏ bị ép quá mức cũng đỏ mắt cắn người, chứ nói gì đến chú sói con Lục Tuyệt, hơn nữa còn là chú sói con đang từ từ thức tỉnh.
Ninh Tri không hề nhìn thấy sâu trong ánh mắt của Lục Tuyệt đang tối sầm lại, như có thứ gì đó đang cuồn cuộn trào dâng.
Ngay khi cô thu tay lại, Lục Tuyệt nhanh chóng xoay người, vùi đầu mình ở hõm cổ cô, cọ tới cọ lui thật mạnh.
Sau đó bờ môi mỏng tìm đến khuôn miệng nhỏ nhắn của Ninh Tri mà hôn lên.
Còn lâu anh mới sợ bị lây bệnh.
Bị lây bệnh thì anh có thể bị bệnh cùng Tri Tri.
Chăn bông phủ lên đầu của hai người họ, Ninh Tri nhìn thấy mặt trời nhỏ không ngừng xuất hiện trong khung hiển thị của Lục Tuyệt, thậm chí còn làm trong chăn sáng rực lên.
...
Ninh Tri đã hạ sốt rồi, nhưng cô vẫn còn bị ho khan nhẹ, có lẽ chăm sóc kỹ và dùng thuốc đều đặn khoảng hai ngày sau là có thể khỏi bệnh hẳn.
Những ngày sau đó, Ninh Tri không dám trêu chọc Lục Tuyệt lúc mình bị bệnh nữa.
Anh thực sự không sợ gì hết, cũng không chịu được trêu chọc.
Lục Tuyệt đã ở cùng cô suốt hai ngày rồi, cô nhanh chóng thúc giục anh quay trở lại phòng thí nghiệm.
Lúc này, Ninh Tri chợt nhận được điện thoại của vệ sĩ.
"Mợ chủ, địa chỉ của người đàn ông trung niên đó đã được tìm thấy, tôi cũng đã gửi thông tin mà cô cần vào email của cô rồi." Vệ sĩ nhanh chóng báo cáo.
"Tốt quá, cảm ơn anh."
"Mợ chủ." Giọng nói của vệ sĩ có chút do dự.
"Còn chuyện gì nữa sao?" Ninh Tri liền hỏi lại.
"Tôi đã từng gặp cậu bé đó."
Ninh Tri im lặng chờ đợi người ở đầu dây bên kia nói tiếp.
Vệ sĩ nói: "Phải nói là tôi cùng cậu chủ Lục Tuyệt đã từng gặp cậu bé đó."
"Lúc nào vậy?" Ninh Tri bất giác cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra mà cô không hay biết.
"Cách đây một năm, khi tôi đi cùng cậu chủ Lục Tuyệt đi ra ngoài, tôi gặp được cậu bé trên đường.
Cậu bé bị ba mình cầm gậy đánh.
Lúc đó, ba cậu bé đã uống rượu, đánh rất mạnh.
Có lẽ là sau lần đó, cậu bé ấy đã bị gãy chân."
Ninh Tri siết chặt điện thoại di động.
Vậy là lúc đó Lục Tuyệt tận mắt nhìn thấy cậu bé bị đánh gãy chân? Bảo sao lúc trước trong trung tâm thương mại, Lục Tuyệt nhìn thấy chân cậu bé lại thấy rất tức giận.
Hẳn là anh nhớ rất rõ việc đó.
Người vệ sĩ nhớ lại những gì đã xảy ra