Sau khi Ninh Tri trả lời tin nhắn, cô liền cảm nhận được sự lo lắng của Lâm Điềm Điềm ở đầu dây bên kia.
Mà cô thì vẫn từ từ ăn sáng cùng Lục Tuyệt và mẹ Lục xong rồi mới về phòng thay quần áo.
Phòng quần áo của Ninh Tri đã đầy ắp, đủ kiểu dáng thịnh hành trong mùa, từ quần áo đến giày dép rồi đồ trang sức.
Đều là những thứ mẹ Lục kêu người định kỳ đưa tới.
Nhiều không đếm xuể.
Ninh Tri chọn một chiếc váy màu xanh da trời trầm nhạt.
Nước da của cô trắng như tuyết, mặc lên chiếc váy màu trầm nhạt như vậy càng làm cho da của cô thêm trắng ngần, vừa mềm mại lại vừa có cảm giác bồng bềnh như tiên nữ.
Thiết kế chiết eo tôn lên vòng eo thon thả, đôi chân dài dưới làn váy trắng nõn thẳng tắp khiến người ta không thể rời mắt.
Ninh Tri cũng đeo chiếc vòng ngọc lục bảo mà mẹ Lục đã tặng cho cô trước đây.
Rõ ràng màu sắc cổ điển như vậy phù hợp hơn với người lớn tuổi hơn là so với cô, nhưng làn da mềm mại trắng nõn của Ninh Tri có thể kết hợp với bất kỳ màu sắc nào.
Màu xanh lục bảo trong suốt như vậy càng khiến cổ tay nàng thêm trắng như tuyết.
Sau khi thay quần áo xong, Ninh Tri không trang điểm.
Đường nét trên mặt của cô đã tốt rồi, trang điểm lên lại thành ra che mất đi vẻ trong sáng của làn da.
Cô lấy một thỏi son mới, thoa lên môi, màu son là màu hồng thiên cam, như màu của kẹo quýt ngọt ngào, càng làm gương mặt cô thêm tươi tắn.
Lúc này Lục Tuyệt bước vào phòng quần áo.
Anh đã thay quần áo xong rồi, chuẩn bị đi làm.
Ninh Tri tô son xong, bặm môi rồi mới nhìn Lục Tuyệt: "Đã đến giờ anh đi làm rồi à?"
Lục Tuyệt ngoan ngoãn gật đầu: "Đến giờ rồi."
Ánh mắt anh rơi vào khuôn miệng nhỏ nhắn của Ninh Tri, hồng hồng, còn sáng bóng nữa, rất đẹp!
Anh muốn hôn một cái.
Ninh Tri bước tới, làn váy màu xanh da trời trầm nhạt bồng bềnh theo từng bước đi của cô, xinh đẹp như từng gợn sóng nước lăn tăn.
Cô dặn dò anh: "Đi đường cẩn thận nha."
Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt ngây ngốc nhìn Ninh Tri trước mặt mình.
Anh cảm thấy hôm nay Ninh Tri vô cùng xinh đẹp.
"Sao vậy?" Ninh Tri cười hỏi anh.
Lục Tuyệt mím môi, ánh mắt đào hoa xinh đẹp dần dần trầm xuống.
Nhìn yết hầu nổi rõ của anh khẽ trượt lên trượt xuống, Ninh Tri không nhịn được cười: "Muốn hôn em à?"
Lục Tuyệt thành thật gật đầu: "Muốn hôn Tri Tri." Biểu cảm của anh quá rõ ràng, không hề che giấu chút nào.
Tối qua anh nằm mơ.
Anh nhớ ở trong giấc mơ, lúc anh muốn hôn Tri Tri thì Tri Tri lại biến mất.
Lồng ngực vô cùng ngột ngạt, giống như có một con quái vật nhỏ đang thút thít, phải hôn Tri Tri thì mới dỗ dành nó được.
Ninh Tri cười tươi rạng rỡ, đôi mắt đen láy long lanh, cô lắc đầu nói: "Không phải bây giờ, em mới tô son xong."
Trong mắt Lục Tuyệt phản chiếu bóng hình của Ninh Tri, anh háo hức nhìn cô: "Hết rồi thì anh giúp Tri Tri."
Hiện giờ Lục Tuyệt đang càng ngày càng hồi phục tốt hơn, còn biết nói ra cách giải quyết nữa.
Ninh Tri bị anh chọc cười, chủ động đặt tay lên eo Lục Tuyệt: "Anh chưa làm bao giờ mà."
Lục Tuyệt bây giờ rất thông minh, lập tức trả lời: "Tri Tri dạy anh, anh sẽ học theo Tri Tri."
Vừa nói, bàn tay to lớn của anh đã vội vàng đặt sau gáy Ninh Tri, kéo cô về phía mình.
Anh đã không còn là một tay mơ không có chút kinh nghiệm nào nữa, sẽ không trúc trắc đụng vào răng của Ninh Tri.
Màu son kẹo quýt dần dần bị trôi đi, lộ ra sắc môi hồng hào nguyên bản.
Mười mặt trời nhỏ ló rạng trên đầu Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt rất tham lam, không hiểu thế nào là đến mức phải dừng.
Anh còn học được cách ép Ninh Tri từ từ mềm nhũn người, sau đó lập tức quấn lấy cô.
Giờ Lục Tuyệt thích nhất là nhìn thấy đôi mắt ướt át long lanh phát sáng của Ninh Tri, cứ như sắp khóc đến nơi.
Viền váy màu xanh da trời trầm nhạt bị đè hơi nhăn lại, cổ tay trắng như tuyết của Ninh Tri bị Lục Tuyệt giữ chặt, còn hiện lên cả vệt đỏ.
Bây giờ Lục Tuyệt như con chó sói nhỏ dồi dào sức lực vừa mới ra khỏi lồng, bản tính sói ngày càng bộc lộ ra ngoài, từng chút từng chút nhấm nháp nuốt trọn hương vị tuyệt hảo.
Lúc buông ra, môi Ninh Tri còn hồng tươi hơn cả lúc vừa rồi mới tô son.
Hai mắt Lục Tuyệt đen nhánh, trên bờ môi mỏng ánh nước, khóe môi không biết lúc nào đã dính chút son môi của Ninh Tri, trông vừa thuần khiết lại vừa khêu gợi, khiến gương mặt anh tuấn của anh vô cùng yêu nghiệt.
...
Lúc Ninh Tri đến nhà họ Lâm thì đã là chuyện của hai giờ sau.
"Sao con đến muộn thế?" Mẹ Lâm cười hiền hậu: "Trên đường bị kẹt xe à?"
Lâm Điềm Điềm bĩu môi, bực bội lầu bầu: "Cô ta cố ý tới trễ bắt chúng ta phải đợi thì có."
Ninh Tri ngồi xuống ghế sô pha, thản nhiên nói: "Có chút việc cần làm."
Lâm Điềm Điềm nhìn gương mặt xinh đẹp rạng ngời của Ninh Tri cùng bộ váy của cô bằng ánh mắt bất mãn.
Lúc nhìn xuống chiếc vòng ngọc trên tay Ninh Tri, cô ta lập tức sững người, không tài nào dời mắt nổi.
Cô ta từng theo ba Lâm đến buổi đấu giá, nhìn thấy chiếc vòng tay bằng ngọc tương tự thế này.
Nhưng màu sắc và chất lượng thì không bằng của Ninh Tri.
Mà ở hội đấu giá, cuối cùng chiếc vòng ngọc đó được chốt giá cả chục triệu tệ.
Chiếc vòng ngọc trên tay của Ninh Tri chắc chắn có giá trị càng cao hơn nữa.
Lâm Điềm Điềm cảm thấy khắp lục phủ ngũ tạng của mình cồn cào, hai mắt đỏ ngầu vì ghen tị.
Không hổ danh là nhà họ Lục.
Ninh Tri lại có thể đeo được món đồ trang sức đắt tiền đến thế.
Mẹ Lâm cũng nhìn thấy chiếc vòng ngọc trong tay Ninh Tri, chính bà ta cũng chẳng có đồ trang sức quý giá như vậy.
Mặc dù nhà họ Lâm mở công ty, cũng coi như giàu có, nhưng cũng chỉ là một công ty nhỏ thôi, chẳng thể nào mua nổi món đồ trang sức hơn chục triệu bạc như thế.
Ánh mắt của mẹ Lâm cũng rơi vào trên mặt Ninh Tri, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, còn hiện ra chút hồng hào, trông cực kỳ tươi tắn.
Rõ ràng cuộc sống của Ninh Tri ở nhà họ Lục rất tốt.
"Cuộc sống của con ở nhà họ Lục thế nào? Từ lúc con gả cho nhà họ, dì cứ luôn sợ con không quen, còn lo con không hạnh phúc.
Mà con bé này, làm thế nào cũng cũng chẳng liên lạc được với con.
Nếu Tiểu Điềm không chủ động liên lạc với con, có phải con sẽ không về nhà thăm dì nữa phải không?"
Mẹ Lâm thở dài, giọng điệu có chút thất vọng: "Tiểu Tri là, con sẽ không giống mấy kẻ bội bạc vô ơn bội nghĩa kia, gả vào nhà giàu xong là quên luôn nhà ngoại đấy chứ?"
Ninh Tri đã biết mẹ Lâm và Lâm Điềm Điềm là người như thế nào rồi, cô cũng không định tiếp tục dây dưa với họ nữa: "Hai người tìm tôi có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."
Cô lười phải vòng vo tam quốc với bọn họ.
"Thái độ của cô như vậy là sao hả? Ninh Tri, cô trèo cao được rồi là muốn vứt bỏ nhà họ Lâm chúng tôi luôn à? Cô đừng quên, suốt mấy năm qua ai là người đã nuôi dưỡng cô." Lâm Điềm Điềm chỉ hận không thể bước tới xé nát gương mặt đẹp tới tinh xảo kia của Ninh Tri.
Cô ta nhìn thế nào cũng cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Trước kia cô ta vẫn đang lấy được hào quang của Ninh Tri.
Nhưng chẳng hiểu tại sao mà về sau toàn bộ hào quang đã quay trở lại hết trên người của Ninh Tri, mà ngọc của cô ta cũng bị vỡ.
Lâm Điềm Điềm nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rạng rỡ của Ninh Tri, rồi cả váy vóc trang sức lộng lẫy trên người cô nữa, cô ta cảm thấy những thứ đó đều là của cô ta hết, chỉ là bị Ninh Tri cướp đi thôi.
Giọng điệu của cô ta thoáng vẻ tức giận: "Nếu như hôm đó tôi không tốt bụng để mẹ đưa cô đến dự tiệc tối của nhà họ Lục thì sao cô có cơ hội gặp được cậu hai nhà họ