Cũng không biết qua bao lâu.
Một bàn chân của Ninh Tri thò ra khỏi chăn bông, ngón chân màu hồng nhạt cong lên, không chịu nổi nữa, khó nhịn vô cùng.
Đôi mắt đen sóng sánh đầy nước, khóe mắt cũng ửng lên một màu đỏ nhạt.
Ninh Tri vốn tưởng rằng Lục Tuyệt không biết gì, sẽ cần cô hướng dẫn.
Nhưng cô đã nhầm rồi.
Trong chuyện thế này, anh như có lợi thế trời sinh.
Hai tay cô từ từ tuột khỏi vai anh, rất yếu ớt, nhưng anh lại càng đánh càng hăng, đôi mắt đen càng ngày càng sáng.
"Tri Tri, Tri Tri ..." Trên trán và chóp mũi Lục Tuyệt đây mồ hôi, tóc mái trên trán cũng ướt sũng, lần đầu tiên anh biết được loại hoạt động này còn thoải mái sung sướng hơn cả hôn.
Trong khung hiển thị trên đầu Lục Tuyệt, những mặt trời nhỏ vẫn điên cuồng bắn ra thành một đống dày đặc, mỗi lần anh đong đưa, Ninh Tri lại cảm giác có gần hai mươi, ba mươi mặt trời nhỏ bắn ra cùng lúc.
Ánh vàng ngày càng chói mắt, Ninh Tri đành phải nheo mắt lại, cô đã chẳng còn sức lực và tâm trạng để đếm xem bây giờ mình đã có được bao nhiêu mặt trời nhỏ nữa rồi.
"Tri Tri nhìn anh." Lục Tuyệt cúi đầu, bờ môi mỏng tìm kiếm cái miệng nhỏ nhắn của Ninh Tri, cực kỳ dịu dàng hôn lên khóe miệng cô, anh thích sự động chạm như thế này vô cùng.
Chắc chắn là Tri Tri cũng thích, anh muốn lâu hơn một chút, còn chưa tới nửa giờ.
Lục Tuyệt trước mặt cô rất tham lam, giống như không biết mệt mỏi là gì.
Cô tức giận, yếu ớt đến gần cắn cằm anh: "Nhìn không nổi."
Chung quanh tối quá, trên đầu anh thì ngày càng có nhiều mặt trời nhỏ, ánh sáng vàng chói mắt như vậy làm sao cô có thể mở mắt ra nổi!
Màn đêm dày đặc, không khí trong phòng tràn ngập hương hoa ngào ngạt, ngọt ngào đến mức khiến người ta rung động.
Trong phòng không có đèn, chỉ có vị trí đầu giường là rất sáng.
Lục Tuyệt bật đèn bàn bên cạnh, anh giẫm lên cánh hoa trên mặt đất, dưới chân dính đầy hoa hồng đỏ.
Anh bước vào phòng tắm, tìm chiếc khăn ướt sạch sẽ lau người cho Ninh Tri.
"Đỏ rồi." Lục Tuyệt sợ hãi, làm khăn tắm rơi vào trên đùi Ninh Tri.
"Đừng nói gì nữa." Ninh Tri nhấc chân, yếu ớt đá vào người anh: "Đó cũng là do anh làm ra đó."
"Thổi giúp Tri Tri."
Trong đôi mắt đen ướt át của Lục Tuyệt hiện vẻ sốt ruột, anh cúi đầu muốn hướng về phía chỗ đó của Ninh Tri.
Ninh Tri bị dọa cho ngồi bật dậy, nắm chặt chăn bông, cô đỏ mặt, gương mặt như sắp rỉ ra máu, đẩy anh: "Đừng lộn xộn."
Tri Tri không cho anh thổi, Lục Tuyệt cầm khăn tắm lên, trong lòng vẫn còn lo lắng: "Tri Tri có đau không?"
"Đau muốn chết." Cô không ngờ rằng sức chịu đựng của anh lại mạnh mẽ đến vậy, chết sống không chịu dừng lại.
"Anh thổi giúp Tri Tri." Nói xong Lục Tuyệt lại muốn nghiêng người qua.
"Không được! Không cần!" Ninh Tri sợ anh kiên quyết muốn làm, bèn ôm lấy mặt anh: "Anh học mấy cái vừa rồi ở đâu?"
Chàng ngốc này lại có kỹ xảo như vậy, chắc chắn là học được ở đâu đó rồi.
Trên đầu Lục Tuyệt lại có thêm một đám mặt trời nhỏ bắn ra, ánh sáng của mặt trời nhỏ cũng đủ để chiếu sáng xung quanh.
Đôi mắt đen láy của anh chiếu ánh vàng, vừa ướt át vừa sáng rực, anh liếc mắt nhìn Ninh Tri thật nhanh, sau đó lại đưa mắt đi chỗ khác, anh không nói dối Ninh Tri, thành thật đáp lại: "Học trong sách."
Ninh Tri kinh ngạc: "Anh lấy sách ở đâu ra?"
Đối với Lục Tuyệt thì một trợ lý như Ngụy Tinh thậm chí còn không bằng một sợi tóc của Tri Tri, cho nên lập tức phản bội đối phương không chút do dự nào: "Ngụy Tinh cho anh."
Và thế là, anh chàng chiến hữu Ngụy Tinh không biết mình đã bị Lục Tuyệt phản bội sạch sành sanh không còn chút cặn.
Ninh Tri nhàn nhạt liếc nhìn Lục Tuyệt, khá lắm, cô còn đang không hiểu tuy Lục Tuyệt không lưu loát lắm nhưng vẫn hiểu nguyên lý, thậm chí còn học được cả kỹ xảo trêu chọc, hóa ra là được học trong sách rồi.
Ninh Tri nhớ tới lúc trước anh thường trốn vào phòng làm việc sau khi tan ca, hóa ra là có đọc "sách", chẳng trách mỗi lần ra khỏi phòng làm việc tai anh đều đỏ bừng
Cô có thể tưởng tượng được hình ảnh Lục Tuyệt mặc bộ đồ thể thao màu đỏ ngồi ở bàn sách, tay cầm cuốn sách khiêu dâm, vừa vùi đầu "chăm chỉ học hành" vừa đỏ bừng hai tai.
Thật đúng là vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
Lục Tuyệt ném khăn tắm đi, xích lại gần Ninh Tri: "Tri Tri hài lòng."
Anh đã làm được hơn nửa giờ đồng hồ rất nhiều, khẳng định là Tri Tri sẽ hài lòng.
Tóc Lục Tuyệt rối bù, khóe mắt ươn ướt, trên chóp mũi còn có mồ hôi, ánh mắt rạng rỡ nhìn cô, giống như một con sói nhỏ đang cầu xin khen ngợi, xin được vuốt ve.
Vẻ hoang dã rút đi, chỉ còn sự nũng nịu: "Tri Tri, Tri Tri..."
Dưới lớp chăn bông, hai chân Ninh Tri như nhũn ra, ngón chân cong lên xấu hổ, cô hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn vuốt lông cho anh: "Hài lòng."
Lần đầu tiên vẫn phải khích lệ.
Nghe vậy, trong khung hiển thị trên đầu Lục Tuyệt lại bắn ra một hàng mặt trời nhỏ, liên tục không ngừng, chen chúc trong khung hiển thị, lúc Ninh Tri thu hoạch mặt trời nhỏ, chúng lập tức bắn về phía cô tới tấp.
Lục Tuyệt vén chăn lên rồi chui vào trong.
Trong màn đêm yên tĩnh, giọng nói của anh hơi khàn: "Tri Tri, mở quà tiếp đi!"
Anh thích nhìn thấy dáng vẻ trong mắt Tri Tri chỉ nhìn thấy anh.
Anh thích bàn tay của