Lúc Ninh Tri tỉnh lại, đầu của cô rất đau, bên cạnh có âm thanh vừa khiến cô cảm thấy quen thuộc lại vừa khiến cô cảm thấy đáng ghét.
"Mẹ, Ninh Tri tỉnh rồi, con đã nói không sao rồi mà, mẹ cứ cứ làm quá lên, sốt sắng muốn đưa nó đi bệnh viện."
"Con bé còn đang bị sốt cao, không đưa đi bệnh viện, đến lúc sốt hỏng đầu óc thì phải làm sao." Nhìn thấy Ninh Tri mở mắt ra, mẹ Lâm mau chóng tiến lên: "Tiểu Tri, con tỉnh rồi đấy à? Con đột nhiên hôn mê, dọa dì một phen."
Bà ta muốn giơ tay ra xem thử nhiệt độ trên trán Ninh Tri nhưng lại bị Ninh Tri tránh đi.
Ninh Tri không biết tại sao mình lại đột nhiên ở nhà họ Lâm, cô còn nhớ trước khi cô rời khỏi Lục Tuyệt thì bị đâm một nhát dao, lúc đó nghĩ tới những lời Bá Vương nói, cô suýt nữa cho rằng mình sẽ chết luôn ở đó.
Mẹ Lâm sựng người.
Lâm Điềm Điềm hừ một tiếng: "Mẹ, nó không phải loại tốt lành gì đâu, mẹ không cần phải lo lắng cho nó như vậy."
Giọng điệu của Lâm Điềm Điềm cực kỳ mất kiên nhẫn: "Nếu nó đã không sao rồi thì chúng ta mau chóng đi thử lễ phụ đi, tối nay chính là bữa tiệc nhà họ Lục, chúng ta khó khăn lắm mới có được thiệp mời, nhất định phải chuẩn bị cho thật chu đáo."
"Bữa tiệc nhà họ Lục?" Gần đây Ninh Tri không hề nghe mẹ Lục nói muốn tổ chức bữa tiệc.
Lâm Điềm Điềm nhìn Ninh Tri trên giường, bởi vì bị sốt nên khuôn mặt cô đỏ ửng, đến ngay cả đôi môi cũng có màu đỏ tươi, đôi mắt thì long lanh yêu kiều.
Cô ta nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.
Cô ta không thể hiểu nổi, rõ ràng mẹ của cô ta và mẹ của Ninh Tri là hai chị em, cô ta và Ninh Tri cũng tính là có quan hệ huyết thống, lúc Ninh Tri ở nhà họ Lâm, ăn uống gì cũng giống cô ta, vậy tại sao chỉ có Ninh Tri càng ngày càng xinh đẹp, ngay đến cả làn da cũng càng ngày càng trắng trẻo nõn nà.
Mà khuôn mặt của cô ta thì chỉ có thể coi là thanh tú.
Đặc biệt là bây giờ, Ninh Tri mặc một chiếc váy ngủ màu trắng nằm dựa trên giường, khuôn mặt ửng đỏ, dù có cảm giác bệnh ốm yếu nhưng vẫn xinh đẹp, khiến người khác hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay.
Chẳng trách sau khi nhìn thấy Ninh Tri, cái tên béo nhà họ Dư ngày nào cũng nhung nhớ muốn cưới Ninh Tri, thậm chí còn đồng ý chuyển nhượng cổ phần của nhà họ Dư cho nhà họ Lâm làm quà cưới.
Lâm Điềm Điềm vô cùng ghen tị.
Nhưng mà, nghĩ tới việc mình có thể tham gia bữa tiệc của nhà họ Lục, có cơ hội tiếp xúc với cậu chủ nhà họ Lục, trong lòng cô ta cũng thoải mái hơn đôi chút: "Đúng, tối nay tôi với mẹ đi tham gia bữa tiệc nhà họ Lục.
Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của ông Lục và bà Lục, bà Lục mời rất nhiều thiên kim của các gia đình thượng lưu."
"Bọn dì có được hai tấm thiệp mời, dì định đi tham gia bữa tiệc với Điềm Điềm.
Con mắc bệnh rồi, không nên đi ra ngoài đâu, vừa hay có thể ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe lại." Mẹ Lâm nói.
Trong lòng Ninh Tri mơ hồ có dự cảm không lành, cô lật chăn lên, chuẩn bị xuống giường: "Tôi muốn tới nhà họ Lục."
"Có phải cô bị sốt hỏng đầu rồi không thể Ninh Tri?"
Nghe thấy lời Ninh Tri nói, Lâm Điềm Điềm cười đểu ra tiếng: "Cô đang nói linh tinh gì vậy? Gì mà đến nhà họ Lục? Nhà chúng tôi còn không có tư cách với tới nhà họ Lục, vậy mà cô lại mơ mộng muốn đi tới đó?"
"Tiểu Tri, có phải con vẫn chưa nghỉ ngơi đủ không?" Mẹ Lâm nghi ngờ nhìn Ninh Tri: "Hay là con đến bệnh viện xem sao, con vẫn còn chưa khỏi sốt, để bác sĩ kê chút thuốc cho con."
Lòng Ninh Tri trở nên nặng nề, dự cảm không tốt của cô có vẻ sắp được chứng thực rồi: "Tôi vẫn luôn ở nhà họ Lâm? Không ở bên Lục Tuyệt sao?"
Ánh mắt Lâm Điềm Điềm nhìn Ninh Tri giống hệt như đang nhìn một kẻ điên: "Xem ra đầu óc cô hỏng thật rồi, còn mơ tưởng bản thân ở bên Lục Tuyệt nữa.
Cô không tự xem lại thân phận của của mình đi, không cha không mẹ, bây giờ có biết bao nhiêu thiên kim hào môn muốn gả cho Lục Tuyệt, cô đừng có nằm mơ nữa đi."
Mẹ Lâm do dự nhìn Ninh Tri, đây là lần đầu tiên bà ta biết được cháu gái cũng thích Lục Tuyệt: "Ngày trước lúc cậu hai nhà họ Lục mắc bệnh tự kỷ, Tiểu Tri cũng
chưa chắc đã có cơ hội gả qua đó.
Huống hồ bây giờ Lục Tuyệt đã khỏi bệnh từ một năm trước rồi, học hành quản lý tập đoàn Lục Thị, tương lai sẽ là người thừa kế cả tập đoàn."
Bà ta sâu xa nói: "Chúng ta làm người thì phải thực tế, không được quá kiêu ngạo đầu.
Mặc dù vẻ ngoài của đứa nhóc nhà họ Dư kia không đẹp, thân hình béo một chút, nhưng tính nó thật thà, sau này cũng sẽ đối xử rất tốt với con, con vẫn nên cân nhắc cậu ta đi."
Từ trong lời nói của Lâm Điềm Điềm và mẹ Lâm, Ninh Tri đã khẳng định dự đoán không ổn trong lòng cô.
Sau khi Lục Tuyệt trải qua lần bắt cóc một năm trước thì đã khỏi chứng tự kỷ, hiện giờ anh đang quản lý tập đoàn.
Vậy có nghĩa là một năm trước, cô không được gả cho Lục Tuyệt.
Cô bây giờ và Lục Tuyệt không hề có bất kì quan hệ nào hết, trong trí nhớ của Lục Tuyệt cũng không có cô.
Ninh Tri đang sốt tới mặt đỏ bừng bừng, vậy mà giờ mặt lại dần dần cắt không còn giọt máu.
Cô gọi Bá Vương ra: "Lục Tuyệt bây giờ có kí ức liên quan tới việc tôi xuyên không về không?"
Giọng sữa trẻ con của Bá Vương run run, hơi sợ hãi: "Chủ nhân, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi." Ninh Tri căng mày lại: "Bởi vậy nên?"
Bá Vương: "Vậy nên vào lúc mà cô hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ tự động xóa đi những kí ức liên quan tới cô của Lục Tuyệt, cậu ấy sẽ chỉ mơ hồ biết sự tồn tại của một người như vậy thôi chứ không nhớ được ngoại hình hay giọng nói của cô, thậm chí là cả tên của cô."
Đôi môi của Ninh Tri cũng dần trở nên trắng bệch: "Tôi không muốn Lục Tuyệt quên đi mình, có để đem kí ức quay về không?"
Ban đầu cô tưởng những gì Lục Tuyệt quên về cô chỉ là ký ức về chị gái kỳ lạ thôi, chí ít vẫn còn nhớ những ký ức hằng ngày ở bên cô.
Nhưng bây giờ ngay đến cả truyện gả cho anh cũng thay đổi rồi, anh hoàn toàn không nhận ra cô.
Cô và Lục Tuyệt không có bất kì mối quan hệ nào cả.
Bá Vương ngập ngừng: "Chủ nhân, một khi đã bị hệ thống xóa đi kí ức thì sẽ không thể nào khôi phục lại được."
Ninh Tri trở nên trầm mặc.
Nhìn thấy Ninh Tri cúi đầu xuống, dáng vẻ im lặng không nói tiếng nào, Lâm Điềm Điềm đắc ý vô cùng.
Ninh Tri có