Hôm sau, mẹ Lục phát hiện con trai bị bệnh rồi.
"Sao tự dưng lại bị cảm thế này?"
Mẹ Lục nhìn gương mặt tái nhợt của con trai, bờ môi cũng khô khốc, gương mặt mặc dù trông vẫn lạnh lùng xa cách nhưng lại vô cùng yếu ớt vì bệnh tật.
Mẹ Lục hơi sốt ruột.
Không phải con trai bà đổ bệnh vì thất tình đó chứ?
"Ban đầu mẹ định hai ngày nữa dẫn con đến Nam Thành tham dự tiệc nhận thân của nhà họ Ninh.
Nhưng giờ còn bị bệnh rồi, vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe đi, mẹ bảo ba con đi dự." Mẹ Lục nói.
"Nhà họ Ninh?"
"Đúng thế.
Gần đây ông cụ Ninh đã tìm thấy cô cháu gái thất lạc nên tổ chức ăn mừng linh đình lắm.
Con bị bệnh thì đừng bôn ba nữa, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi."
Gương mặt tuấn tú của Lục Tuyệt tái nhợt, nhưng đôi mắt anh lại đen láy vô cùng.
Ánh mắt của anh dừng trên thư mời trong tay bà.
Nhìn chữ "Ninh" màu vàng bên trên, anh nói: "Con đi."
"Con đi á?"
Mẹ Lục không ngờ con trai mình lại chủ động đề nghị đi dự tiệc: "Nhưng con đang ốm mà."
"Không sao, chỉ là cảm vặt thôi ạ." Lục Tuyệt nói giọng mũi rất nặng, nghe không hề giống cảm vặt như anh nói.
Mẹ Lục nghi ngờ quan sát con trai: "Vậy được rồi, lát nữa mẹ bảo bác sĩ Kim khám cho con."
Lục Tuyệt nhận bức thư mời từ tay mẹ: "Dạ."
...
Nam Thành.
Chẳng có người mà cô ghét lượn lờ trước mặt, cuộc sống của Ninh Tri ở nhà họ Ninh rất dễ chịu, gương mặt nhỏ xinh càng ngày càng tươi tắn hồng hào, càng ngày càng xinh đẹp.
"Cô chủ, thư mời đã được gửi đến nhà họ Lục rồi.
Phía nhà họ Lục cũng đã trả lời sẽ đến tham dự đúng giờ." Quản gia báo cáo.
Quản gia không biết tại sao cô chủ lại cố tình gửi thư mời cho nhà họ Lục.
"Cảm ơn chú Tưởng." Ninh Tri còn định hỏi quản gia xem ai trong nhà họ Lục sẽ tham dự yến hội, Lục Tuyệt có đến hay không.
Nhưng mà trông thể lại thành cố tình quá nên cô đành giữ im lặng.
Nếu người tham dự không phải là Lục Tuyệt thì đến lúc đó cô chỉ có thể đi tìm anh thôi, dù sao giờ cô vẫn đang thiếu mười bảy nghìn mặt trời nhỏ.
Chuyện trong yến hội đã có quản gia xử lý nên Ninh Trị hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Ngày nào cô cũng pha trà rồi ở bên tâm sự cùng ông cụ Ninh, dỗ ông cụ đến nỗi tinh thần và khí sắc tốt hơn rất nhiều, ngày nào cũng cười tươi vui vẻ.
Có thể là vì đã cô đơn và tịch mịch quá lâu nên trái ngược với một ông cụ nghiêm túc và lầm lì, ít nói của trước kia, giờ ông cụ Ninh nói rất nhiều, lúc nào cũng nhắc đến Ninh Tri.
Quần áo đẹp đẽ, những trang sức châu báu đắt đỏ được đưa đến tay Ninh Tri liên tục.
Ông chỉ có một cô cháu gái thôi, là công chúa nhỏ nhà họ Ninh nên đương nhiên ông sẽ muốn nâng trong lòng bàn tay để thương yêu và cưng chiều.
Số lượng khách khứa tham dự yến hội hôm nay rất nhiều.
Mọi người đều nghe nói ông cụ Ninh rất coi trọng đứa cháu gái này đến nỗi thiếu đường tuyên bố cô là người thừa kế nhà họ Ninh.
Ninh Tri đã từng tham dự tiệc nhận thân này rồi nên hiện giờ cô ứng phó rất thuận buồm xuôi gió.
Cô đi theo ông cụ Ninh thuần thục chào hỏi khách khứa.
Sau hai ly rượu vang đỏ, gương mặt cô đã ửng hồng.
"Cô Ninh." Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu xanh lam, thân hình cao ráo, gương mặt khôi ngô văn nhã bước tới.
"Hoắc Hiểu Dương?" Ninh Tri hơi kinh ngạc vì gặp anh ta trong bữa tiệc.
Kể từ sau khi cứu anh ta, cô chưa từng chạm mặt lại.
Ninh Tri nhìn chân anh ta.
Chân anh ta rất dài, vẫn đứng một cách bình thường, nguyên vẹn, không cần phải ngồi xe lăn.
Vóc dáng anh cũng rất cao, chỉ thấp hơn Lục Tuyệt một chút mà thôi.
"Cô biết tôi sao?" Gương mặt tuấn tú của Hoắc Hiểu Dương thoáng kinh ngạc, đôi môi đồng ý cười trông càng khôi ngô, nho nhã.
Ninh Tri nhìn anh ta, có vẻ anh ta không quen biết cô, cũng không biết Hoắc Hiểu Dương không nhớ cô là do chuyện cô cứu anh ta đã qua quá lâu hay ký ức của anh ta cũng bị hệ thống xóa sạch.
"Danh tiếng nhà họ Hoắc rần rần ở ngoài như thế, tôi cũng từng nhìn thấy anh trên báo rồi." Ninh Tri cười nói.
Hoắc Hiểu Dương bỗng khựng lại một nhịp rồi nói: "Cô Ninh, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó không?" Ban nãy khi nhìn vào mắt Ninh Tri, chẳng hiểu sao anh ta lại có cảm giác quen thuộc như đã từng gặp qua.
Ninh Tri nhếch môi: "Chắc là thế."
Dưới ánh đèn, Ninh Tri mặc một bộ lễ phục màu hồng nude tôn lên nước da trắng như tuyết, gương mặt nhỏ nhắn thoáng ửng đỏ, đôi mắt đen láy cười cong cong, khiến người khác cực lóa mắt.
Lục Tuyệt nhìn cô gái đang cười dịu dàng với người đàn ông trước mặt cách đó không xa.
Đôi mắt anh tối sầm, lồng ngực chua xót khó tả, khóe mắt không khỏi cay cay.
Chẳng hiểu sao, anh lại có cảm giác tủi thân.
Cứ như bị người ta vứt bỏ không cần nữa vậy.
Ninh Tri đã phát hiện ra Lục Tuyệt từ lúc anh vừa mới xuất hiện.
Anh trông cao lớn, mặc một bộ âu phục đỏ tươi như máu, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ngay lúc xuất hiện.
Ninh Tri tưởng rằng sau khi bình phục thì Lục Tuyệt sẽ thay đổi, không thích mặc màu đỏ nữa.
Không ngờ hiện tại màu đỏ mà anh thích sáng và chói hơn cả trước kia, đỏ rực như máu.
Cô nhìn anh, vừa đánh mắt một cái đã nhìn thấy ba đám mây đen đang phóng điện ở khung hiển thị trên đầu Lục Tuyệt.
Ninh Tri nhớ tới lần trước Lục Tuyệt tham dự yến hội, vô vàn những đám mây đen tia chớp chồng chất trên đầu anh như Lôi Thần hành tẩu.
Cô không nhịn được mà cười híp mắt lại.
Bây giờ, Lục Tuyệt vẫn thích