Trong phòng rất yên tĩnh.
Bên cạnh, nam điều dưỡng đang mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ninh Tri cúi người xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén tóc mái đang che trước trán Lục Tuyệt lên.
Một giây sau, anh hốt hoảng mở to mắt.
Đầu ngón tay Ninh Tri khẽ dừng lại, khi đối diện với đôi con ngươi mờ mịt và tối đen của Lục Tuyệt, cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Lục Tuyệt."
Lục Tuyệt không đáp lại cô, cũng không nhìn về phía cô, anh ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, không động đậy dù chỉ một chút.
Bệnh tình của Lục Tuyệt bây giờ đã nghiêm trọng hơn so với lúc trước khi Ninh Tri xuyên tới đây rất nhiều.
Ninh Tri không thu tay lại, cô nhẹ nhàng, dịu dàng vén tóc mái phủ trước trán Lục Tuyệt sang hai bên, để lộ ra khuôn mặt thanh tú của anh, cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Giây tiếp theo, bốp một tiếng, tay của Ninh Tri bị Lục Tuyệt đẩy ra.
Sức của Lục Tuyệt rất mạnh, sau tiếng vang, mu bàn tay Ninh Tri lập tức ửng đỏ, nhưng nháy mắt lại biến mất không thấy đâu.
Sau khi ngồi dậy, anh không nhìn Ninh Tri, cũng không để Ninh Tri chạm vào mình, tóc mái trước trán lại phủ xuống, che mất mắt anh lần nữa.
Anh cúi đầu, lẳng lặng ngồi đó, dường như không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì ở xung quanh mình, cũng không nhìn thấy những người bên cạnh.
"Lục Tuyệt." Ninh Tri muốn lại gần anh, nhưng cô còn chưa kịp tới gần thì anh đã quay người đi, quay lưng lại với cô.
Ninh Tri đứng sau lưng Lục Tuyệt, trong lòng thầm nghĩ có lẽ bây giờ Lục Tuyệt không quen biết gì cô cả.
Dù sao thì bây giờ đối với cô mà nói, cho dù là đã ở một thời không khác nhưng ở đây không có cô, Lục Tuyệt cũng sẽ không được trị khỏi, anh sẽ chết đi như miêu tả trong sách.
"Lục Tuyệt, anh biết em là ai không?"
Lục Tuyệt đang ngồi quay lưng về phía cô không ư hử gì.
Đôi mắt Ninh Tri trầm xuống, bảo sao Bá Vương nói nhiệm vụ lần này rất khó khăn.
Cô thử thăm dò, cẩn thận chạm vào tay anh, đầu ngón tay chạm nhau, anh không hất tay cô ra nữa.
Trong mắt Ninh Tri lộ ra vẻ vui mừng, đầu ngón tay cô móc lấy ngón tay anh từng chút từng chút một, sau đó cô nắm chặt tay anh.
Lúc này cô mới phát hiện tay Lục Tuyệt lạnh như đá, hơn nữa ngón tay và lòng bàn tay đều chi chít vết thương.
"Lục Tuyệt." Tay Lục Tuyệt lớn hơn tay Ninh Tri, đầu ngón tay cô luồn qua khe hở giữa những ngón tay anh, mười ngón tay đan nhau.
Ninh Tri nắm tay anh dán lên mặt mình, khẽ khàng có xát: "Xin lỗi anh, em đến muộn mất rồi."
Lần này cô đến quá muộn.
Khuôn mặt Ninh Tri trắng nõn căng mịn, còn mềm mềm, đàn hồi vô cùng tốt, Lục Tuyệt vừa mới chạm vào đã bị dọa giật nảy, vội rút tay ra.
Ninh Tri đứng trước mặt anh, giọng nói ấm áp đến tận cùng, dịu dàng dỗ anh: "Anh đừng sợ, em sẽ không làm tổn thương anh đâu."
Lục Tuyệt cúi đầu chẳng nói chẳng rằng.
Anh đứng dậy đi xuống giường, chân anh vừa chạm đất thì nam điều dưỡng bên cạnh đã giật mình tỉnh giấc: "Cậu Lục Tuyệt."
Lục Tuyệt cúi đầu, anh không xỏ giày mà để chân trần giẫm lên tấm thảm trải sàn màu nâu đậm, anh đi tới góc tường, cơ thể cao to chầm chậm ngồi xổm xuống.
Hiển nhiên là nam điều dưỡng đã quen với thói quen này của Lục Tuyệt, anh ta không ngăn Lục Tuyệt lại mà tiếp tục ngồi bên cạnh canh chừng anh, công việc chủ yếu của anh ta là chăm sóc Lục Tuyệt, không đề Lục Tuyệt tự làm mình bị thương, và cả việc nhắc nhở đối phương uống thuốc nữa.
Ninh Tri đi theo anh tới góc tường, cô cũng học theo anh, ngồi xổm xuống trước mặt anh.
Cô nhìn xung quanh một vòng, bốn bức tường đều được dán giấy màu trắng gạo, miếng lót dày cộp để tránh Lục Tuyệt bị thương lúc đập đầu vào tường, đến cả trong góc khuất thật nhỏ cũng được dán kín, không chừa một khe hở nào.
Lục Tuyệt lẳng lặng ngồi xổm ở đó, anh cúi đầu, tóc mái che mắt, Ninh Tri hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt anh thế nào.
Ninh Tri cũng yên lặng ngồi cùng anh một lúc, cô thử vươn tay, nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay anh đang đặt trên đầu gối, anh hoàn toàn không hay biết gì.
Ninh Tri không lên tiếng, cô cứ giữ nguyên như thế, tay cô vẫn nhẹ nhàng đặt trên tay anh, chờ anh thích ứng.
Trong phòng rất yên lặng, nam điều dưỡng buồn chán ngồi ngáp, có lúc thì xem điện thoại.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, khi Ninh Tri sắp ngồi không vững nữa, cô thả lỏng bàn tay đang đặt trên mu bàn tay Lục Tuyệt ra, muốn đứng dậy đi qua đi lại cho thư giãn.
Cảm giác mềm mại, ấm áp biến mất, tay Lục Tuyệt giật giật, kéo đầu ngón tay Ninh Tri lại.
"Lục Tuyệt?" Ninh Tri vui mừng thốt lên.
Lục Tuyệt không trả lời, anh đang mím môi thật chặt.
Ninh Tri dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Lục Tuyệt, đặt tay về chỗ cũ, tiếp tục để tay mình lên mu bàn tay Lục Tuyệt: "Anh thích thế này sao?"
Lục Tuyệt không đáp lời, cũng không từ chối.
Trong mắt Ninh Tri hiện lên nét vui mừng, chỉ cần anh không từ chối cô là được rồi.
Ninh Tri nhìn tấm lịch đang để trên bàn, hôm nay là ngày mười, Bá Vương có nhắc nhở cô rằng Lục Tuyệt sẽ tự tử vào ngày mười ba, chỉ còn lại thời gian ba ngày nữa thôi.
Chỉ cần đảm bảo rằng Lục Tuyệt sẽ không xảy ra chuyện gì trong ba ngày này thì nhiệm vụ của cô được tính là thành công.
Ninh Tri trầm ngâm suy nghĩ, cô tính ba ngày này mình đều sẽ ở bên cạnh Lục Tuyệt, bảo vệ anh một tấc không rời.
Lúc này, Lục Tuyệt đột nhiên rút tay ra, anh ngẩng đầu, ngửa ra sau từng chút từng chút một, lúc cái ót đụng phải vách tường, mặc dù trên vách tường có dán đầy tấm lót mềm xốp nhưng vẫn phát ra tiếng bịch bịch.
Ninh Tri hoảng sợ, lập tức giơ tay ngắn anh lại: "Lục Tuyệt, không được đập."
Nhưng Lục Tuyệt lại giơ tay đẩy tay cô ra.
Ninh Tri không đề phòng, bị đẩy ngã nhào sườn mặt dán dưới đất, cô bất giác rên lên đau đớn.
Đối với trạng thái đang ẩn thân bây giờ của cô, đau chỉ là chuyện trong chớp mắt thôi, ngay sau đó sự đau đớn đã biến mất không còn.
Lục Tuyệt sửng sốt, anh nâng mắt nhìn, vừa ngây ngẩn vừa hoang mang nhìn Ninh Tri đang ngã sõng soài trên mặt đất, anh ý thức được mình đã làm cô bị thương.
Nam điều dưỡng nhanh chân bước tới: "Cậu Lục Tuyệt."
Vốn dĩ anh ta muốn ngăn cản hành động tự đập đầu vào tường của Lục Tuyệt, nhưng đối phương lại đột nhiên dừng lại, nam điều dưỡng hơi bất ngờ, bình thường anh ta phải tốn một đống thời