Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

16: Dạy Tiểu Tuyệt Tố Cáo Người Xấu


trước sau


Lỗ tai của tiểu Lục Tuyệt bị nhéo đến hồng hồng, Ninh Tri xem xét một chút, may mắn còn chưa bị thương.

Cô đau lòng muốn chết, dịu dàng nói bên tai tiểu Lục Tuyệt: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, em phải nói với người lớn bà xấu xa kia đánh em, không thể để cho người xấu được bắt nạt mình.”
Người giúp việc kia ỷ vào việc Lục Tuyệt không thích nói chuyện, bị đánh cũng không biết đau, cũng không khóc nên mới dám làm ra chuyện tùy ý như vậy.

Ninh Tri dạy bé, “Em phải học được cách tố cáo người xấu!”
Tiểu Lục Tuyệt không đáp lại, lỗ tai bị thổi đến ngứa ngứa, bé nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ.
Hiện tại, Ninh Tri không có cách nào khác, cô chỉ có thể dùng sức mà trừng mắt nhìn bà giúp việc đang thoải mái ăn nước đường bên kia.

Sau khi bà ta ăn xong lại đi tới.

Ninh Tri nhanh chóng đứng lên che ở trước người tiểu Lục Tuyệt, trừng mắt nhìn đối phương.
Người giúp việc ăn nước đường xong, tâm tình tốt hơn không ít, tuy rằng bà ta ít hiểu biết nhưng bà ta biết thứ mình vừa ăn là tổ yến, mềm mại trơn trượt, ngọt ngào mỹ vị, đây là thứ trân quý mà bình thường bà ta ăn không nổi.

Bà ta kiểm tra nơi tiểu Lục Tuyệt bị bà ta đánh một chút, xác định chỗ đó chỉ hơi đỏ, không lưu lại dấu vết mới yên tâm bưng chén không rời đi.
Cửa phòng bị đóng lại, Ninh Tri tức đến hít khí, cô thật sự sợ bà ta lại tiếp tục động thủ.


Cô quay đầu lại, tiểu Lục Tuyệt ngồi ngay ngắn ở trên ghế nhỏ phát ngốc, trên khuôn mặt bánh bao nhỏ không có bất luận biểu tình gì.
Thế giới của bé rất an tĩnh.
Ninh Tri muốn cạy thân xác tĩnh lặng này của nhóc ra mà xông vào, “Chị cùng tiểu Tuyệt Tuyệt chơi trò chơi ghép hình có được không?”
Tiểu Lục Tuyệt nhìn trò chơi ghép hình dưới mặt đất, nhỏ giọng nói: “Rớt.”
Ninh Tri không nhặt được những mảnh ghép kia, cô chỉ có thể dỗ dành bé: “Em đem chúng nó nhặt lên, chị cùng em chơi.”
Tiểu Lục Tuyệt mờ mịt chớp chớp mắt to, sau đó thật sự ngoan ngoãn ngồi xổm xuống mặt đất, bắt đầu nhặt mảnh ghép rơi trên mặt đất.
Tay bé nho nhỏ, mu bàn tay còn múp míp thịt làm người ta muốn dùng đầu ngón tay chọc một chọc.
Ninh Tri cũng ngồi xổm xuống cùng bé.
Chờ khi bé đem trò chơi nhặt lên, cô ngồi ở bên cạnh bé, “Chị chơi trò ghép hình này rất giỏi đất, chị có thể dạy tiểu Tuyệt chơi.” Cô bắt đầu chỉ đạo bé, “Cái này đặt ở chỗ này.”
Tiểu Lục Tuyệt không nghe cô.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt, em đem cái này đặt ở chỗ đó.”
“Ai nha, chị nhìn lầm rồi, hẳn là nên đặt ở bên trái.”
“Sao hai cái mảnh ghép này lại giống nhau như vậy chứ?”
Tiểu Lục Tuyệt nhấp nhấp cái miệng nhỏ, một hồi lâu sau, thanh âm bé con vang lên: “Ngốc ngốc, chị.”
Ninh Tri:......
Cô bị thằng nhóc chê ngốc?

Khi lớn thì ghét bỏ cô xấu, bé thì lại chê cô ngốc nghếch! Thật đáng giận.

Nhịn không được, Ninh Tri duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mụp của bé xoa nắn một hồi, không thể không nói, xúc cảm siêu cấp tốt, “Nhanh, khen chị thông minh, khen chị xinh đẹp.”
Mặt tiểu Lục Tuyệt bị tay Ninh Tri ép lại, miệng nhỏ chu lên, đôi mắt to tròn đen bóng an an tĩnh tĩnh nhìn cô.
A, Ninh Tri cảm thấy tâm mình sắp bị sự dễ thương này làm tan chảy rồi.
“Kỳ quái......!chị.” Miệng nhóc bị ép, thanh âm non nớt mơ hồ không rõ, càng thêm đáng yêu.
Ninh Tri không nghe rõ, cô buông ta ra y, “Cái gì?”
“Chị kỳ quái.” Tiểu Lục Tuyệt cúi đầu, không để ý tới Ninh Tri, tiếp tục chơi trò ghép hình.
Ninh Tri kinh ngạc, cô kỳ quái ở chỗ nào? Hiện tại cô xinh đẹp như vậy, nhìn thế nào cũng giống như chị gái thiên sứ mới đúng a.

Nhóc con, khiếu thẩm mỹ từ nhỏ đã không online rồi!
***
Buổi tối mẹ Luc đi tiệc về, việc đầu tiên mà bà làm là đi thăm con trai nhỏ.

Dì Phùng đang không tình nguyện chuẩn bị nước tắm cho tiểu Lục Tuyệt, thấy mẹ Lục đi vào, bà ta liền nhanh chóng nở nụ cười tươi chào đón, “Phu nhân, cô đã trở lại.”
“Hôm nay tiểu Tuyệt thế nào?” Con trai mình thật ngoan ngoãn, không quậy phá bao giờ nhưng mẹ Lục lại hy vọng nhóc có thể giống với những đứa nhỏ khác, hoạt bát một chút, cho dù có gây ra chuyện rắc rối gì cũng không sao.


Ninh Tri nhìn thấy mẹ Lục đã về, cô dùng tay vỗ vỗ tiểu Lục Tuyệt bên cạnh, “Mau, nói cho mẹ em biết em bị bà xấu xa kia đánh.”
Tiểu Lục Tuyệt an

tĩnh nhìn chính mình không lên tiếng.
Ninh Tri để sát vào bên tai bé, hung hung, “Mau nói ra, giống như lúc nãy chị vừa dạy em vậy, nói cho mẹ em biết em bị người ta đánh.”
Tiểu Lục Tuyệt nhấp miệng nhỏ, không hừ một tiếng.
“Nếu em không nghe lời, chị sẽ cắn lỗ tai nhỏ của em!” Ninh Tri hung hăng uy hiếp bé.
Tiểu Lục Tuyệt nâng đầu nhỏ lên, bé mở miệng: “Cắn chị, lỗ tai.”
Bên kia, mẹ Lục đột nhiên nghe con trai nhỏ mở miệng nói chuyện, bà kinh hỉ một trận, nhanh chóng đi sang, “Tiểu Tuyệt, con vừa mới nói cái gì?”
“Không phải câu này, là bà xấu xa đánh em.” Ninh Tri nhanh dạy bé.
Tiểu Lục Tuyệt chớp chớp mắt to, “Đánh bà xấu xa.”
“Cái gì?” Mẹ Lục không nghe rõ lời con trai nói.
Dì Phùng nghe thấy bé nói, trong lòng bà ta giật mình một cái, nhanh chóng tiến lên, “Phu nhân, tiểu thiếu gia, nước đã được rồi ạ.”
“Trước chờ một chút, tiểu Tuyệt đang cùng tôi nói chuyện phiếm.” Cho dù con trai chỉ nói một câu mẹ Lục cũng cao hứng muốn chết, “Con trai ngoan, con vừa nói cái gì vậy? Có thể lặp lại lần nữa không?”
Ninh Tri ở một bên sốt ruột, cô tiến đến bên tai tiểu Lục Tuyệt, từng câu từng chữ dạy bé, “Tiểu Tuyệt Tuyệt, em mau nói cho mẹ em biết, bà xấu xa kia đánh em, còn kéo lỗ tai em.”
Tiểu Lục Tuyệt cúi đầu, “Đánh con, bà xấu xa, nhéo lỗ tai.”
Nụ cười trên mặt mẹ Lục chợt dừng lại, “Có người đánh con, nhéo lỗ tai?”
Bà không biết mình có nghe lầm lời con nói hay không, nhanh chóng cúi người kiểm tra lỗ tai con trai, trắng trắng nhỏ nhỏ, không có vết thương cũng không có vết đỏ.

cúi người qua đi kiểm tra nhi tử lỗ tai, nho nhỏ một con, bạch bạch nộn nộn, không có vết thương, cũng không có vết đỏ.

Dì Phùng ở bên cạnh sợ tới mức cả người run lên, khiếp sợ nhìn tiểu Lục Tuyệt, hoàn toàn không thể tin được nhóc đang cáo trạng.
Mẹ Lục lại nhanh chóng kiểm tra thân thể con trai, cái gì cũng không phát hiện, “Tiểu Tuyệt, lời con vừa nói là có ý gì?” Ở Lục gia, ai dám đánh bé?
“Dì Phùng.” mẹ Lục gọi người giúp việc bên cạnh một tiếng, “Hôm nay là bà chăm sóc tiểu Tuyệt, bà có rời khỏi thằng bé không?”
Trân mặt dì Phùng nặn ra một nụ cười, nhanh chóng trả lời: “Phu nhân, hôm nay tiểu thiếu gia vẫn luôn ngoan ngoãn ở phòng chơi, tôi ở bên cạnh bé cũng không thấy có xảy ra chuyện gì.”
Ninh Tri hận không thể hành hung bà già ác độc trước mặt này một trận, thật đúng là không biết xấu hổ, “Tiểu Tuyệt Tuyệt, nhanh, là bà ta đánh em.”
Tiểu Lục Tuyệt giống như chiếc máy đọc lại, “Tiểu Tuyệt, đánh em.”
Mẹ Lục ngạc nhiên một chút, cô sờ sờ đầu con trai, “Nước đã được rồi, mẹ mang tiểu Tuyệt đi tắm rửa.”
Thân thể căng thẳng của dì Phùng đứng bên cạnh mới thả lỏng lại, bà ta cảm thấy thật buồn cười, thằng ngốc này còn học được cách tố cáo người khác.
Ban đêm.
Sau khi tiểu Lục Tuyệt tắm xong thay áo ngủ phim hoạt hoạ màu đỏ.
“Ngày mai chị lại giúp em nghĩ cách đối phó người xấu.” Bé không tố cáo vậy cô chỉ có thể nghĩ đến biện pháp khác.
Tiểu Lục Tuyệt nằm xuống, nhắm mắt lại.
Dưới ánh đèn nhu hòa, khuôn mặt nhỏ của bé càng thêm trắng nõn, múp míp, trong miệng giống như ngậm đường, mềm mụp, đánh yêu muốn chết.
Ninh Tri nhìn đến nghiện, cô cúi đầu, hôn lên khuôn mặt nhỏ của bé một cái.

Trên mặt nhẹ nhàng có chút ấm, tiểu Lục Tuyệt mở to mắt, mờ mịt nhìn Ninh Tri.
Ninh Tri sờ soạng đầu của bé một chút, “Ngủ đi, tiểu Tuyệt Tuyệt ngủ ngon.”
Tiểu Lục Tuyệt lại nhắm mắt lại..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện