Đi vào trong tiệm, Ninh Tri trực tiếp để nhân viên bán hàng đem các loại qυầи ɭóŧ nam in hoa hoặc là có màu sắc sặc sỡ ra.
Nhìn nhiều kiểu dáng như vậy Ninh Tri mới biết hóa ra đàn ông cũng thật điệu.
“Anh thích gì đều mua hết.” Ninh Tri hào phóng nói với Lục Tuyệt.
Tiếp theo, nhân viên bán hàng nhìn thấy soái ca mặc áo hoodie đỏ chọn một chiếc qυầи ɭóŧ xanh lục có in hoa hồng đỏ thẫm.
Ninh Tri đã có năng lực thừa nhận nhất định, cô nhìn thấy trên đầu Lục Tuyệt đột nhiên bắn ra một mặt trời nhỏ, cô cực kì dịu dàng nói với hắn: “Anh còn thích cái nào khác sao? Em đều mua cho anh.”
Sau đó, Lục Tuyệt còn chọn cam, hồng, vàng kim, cùng các loại qυầи ɭóŧ in hình trái cây.
Ninh Tri đứng ở một bên, trên mặt tươi cười xán lạn, mỗi khi trên đầu Lục Tuyệt bắn ra một mặt trời nhỏ, mắt cô lại sáng thêm một phần!
nhân viên bán hàng hơi ngẩn ngơ.
Lúc trước cô ấy còn nghi ngờ mấy loại qυầи ɭóŧ hoa hòe mà bà chủ cầm về có thể bán ra ngoài được hay không.
Hiện tại nhìn soái ca đang chọn lựa hết sức vui sướng trước mặt, còn có những lời khen ngợi tận trời xanh của cô gái bên cạnh dành cho hắn, nhân viên bán hàng lại cảm thấy mắt thẩm mỹ của mình có vấn đề.
***
Đi ra khỏi cửa hàng, trên mặt Ninh Tri đong đầy ý cười.
【 chủ nhân, chủ nhân, cô có muốn đổi lấy hào quang không? 】
Bá Vương biết lúc này Ninh Tri đã có năm mặt trời nhỏ, nó so với cô còn kích động hơn.
Ninh Tri không nghĩ mua qυầи ɭóŧ hoa cho Lục Tuyệt lại khiến hắn vui như vây, cô có thể có nhiều mặt trời nhỏ như thế.
Cô hào khí nói: “Đổi toàn bộ lấy hào quang.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn năm mặt trời nhỏ trên đỉnh đầu nam nhân, sách, mặt trời nhỏ phát ra ánh vàng rực rỡ, Ninh Tri cảm thấy hiện tại Lục Tuyệt càng đẹp trai hơn!
“Lục Tuyệt, chúng ta về nhà đi.” Ninh Tri chủ động nắm tay Lục Tuyệt.
Một khắc cô đụng vào hắn, mặt trời nhỏ lập tức chen chúc chui vào trong đầu Ninh Tri.
Ninh Tri lập tức đem mặt trời nhỏ đưa cho Bá Vương đổi lấy 5% hào quang.
Vừa trao đổi xong, Ninh Tri nhìn thấy tay cô đang nắm tay Lục Tuyệt lập tức trắng lên trông thấy.
Cô nhanh chóng gương nhỏ trong túi ra.
Trong gương, mặt cô như được xốc lên một tầng băng gạc hơi mỏng, lộ ra một chút nhan sắc, nếu nói lúc trước là bình thường, hiện tại bộ dáng cô cũng có thể xem như thanh tú.
Nhớ tới bộ dáng minh diễm động lòng người, xinh đẹp khiến người ta không dời mắt được khi mình xuyên về hồi Lục Tuyệt còn nhỏ, tâm tình Ninh Tri rất tốt.
Nhanh, nhanh, chỉ cần đem Lục Tuyệt dỗ dành vui vẻ, vẻ đẹp của cô có thể trở về.
Lúc trở lại Lục gia, Ninh Tri phát hiện Lâm Điềm Điềm đang ở trong phòng khách bồi mẹ Lục nói chuyện phiếm.
“Tiểu Tri, em đã về rồi?” Lâm Điềm Điềm biết chồng mình, Lục Thâm Viễn đã trở về từ nước ngoài, ngày hôm sau cô ta liền từ đoàn phim chạy về Lục gia.
Ánh mắt cô ta dừng ở trên mặt Ninh Tri, không biết vì sao cô ta lại cảm thấy màu da Ninh Tri so với lúc trước trắng hơn một chút.
“Ân.” Thái độ của Ninh Tri đối với Lâm Điềm Điềm rất lãnh đạm.
Lâm Điềm Điềm cười dịu dàng, “Gần đây chị bận quá, tiểu Tri, em có giận chị không?”
Sau khi hào quang trên người Ninh Tri bị cô ta lấy đi, Lâm Điềm Điềm cũng không có ý đinh tiêu tốn tâm tư trên người Ninh Tri, cho nên sau khi vào đoàn làm phim được mấy ngày, cô ta hoàn toàn không liên hệ gì với Ninh Tri.
Ninh Tri: “Vì sao tôi lại phải giận chị?”
Cô lười diễn vở chị em thân thiết với Lâm Điềm Điềm, cô hận không thể khiến Lâm Điềm Điềm đừng làm phiền đến cô.
“Mấy ngày nay tiểu Tri đều ở cùng với Tiểu Tuyệt.” Mẹ Lục cười mở miệng, “Hôm nay con mang Tiểu Tuyệt đi đâu?”
Bà rất vui lòng khi nhìn thấy Ninh Tri mang Lục Tuyệt ra ngoài chơi, cũng vui vẻ khi Ninh Tri chăm sóc Lục Tuyệt.
Ninh Tri cười nói với mẹ Lục: “Đi mua quà mà trước kia con hứa với Lục Tuyệt.”
Ý cười trên mặt mẹ Lục càng đậm, ánh mắt nhìn về phía Ninh Tri cũng trở nên nhu hòa hơn, “Qùa gì vậy?” Bà thấy trong tay con trai cầm túi giấy, có chút tò mò.
Ninh Tri chớp chớp mắt nói với mẹ Lục: “Đây là bí mật của con với Lục Tuyệt.”
Nghe vậy, mẹ Lục cười càng thêm vui vẻ, đây chính là điều mà bà hy vọng nhìn thấy, “Hai cái đứa nhỏ này bây giờ còn có cả bí mật