Hôm nay Lục Tuyệt mặc một chiếc áo màu đỏ có họa tiết hoa lớn màu xanh!
Rực rỡ đến cay mắt, tuy rằng đẹp nhưng kém sang, may mắn là dáng người của Lục Tuyệt tốt nên có thể chống đỡ được loại màu sắc và hoa văn như thế này.
Cô đến gần hắn, tầm mắt cô chạm đến phần cơ thể trần trụi của hắn liền nhanh chóng dịch sang một bên.
“Anh mặc quần áo vào đi!” Ninh Tri kéo kéo cái chăn trên người Lục Tuyệt.
Đối diện mới ánh mắt sạch sẽ lại ướŧ áŧ của Lục Tuyệt, Ninh Tri thở dài, cô biết người bị bệnh tự kỷ không có nhận thức nhiều về thế giới xung quanh nên cũng không biết xấu hổ.
Lục Tuyệt mím môi, khung biểu hiện trên đỉnh đầu đã không còn bắn ra mặt trời nhỏ.
Hắn muốn xốc chăn lên.
Ninh Tri nhanh chóng tiến lên đè lại góc chăn, “Anh mặc quần áo xong trước đã.”
Mí mắt Lục Tuyệt khép hờ, cảm giác như vương hơi men lại phiếm hồng, lông mi dày rậm của hắn khẽ run, “Nóng anh.”
Anh nóng.
Sắc mặt Ninh Tri dịu dàng nhưng lời nói ra lại cực kỳ tàn nhẫn, “Chịu đựng đi, chờ mùi rượu tan đi thì tốt rồi.”
Vốn dĩ Ninh Tri còn muốn để cho hắn chịu khổ thêm một chút nữa để cảm nhận hiểm ác của thế gian, để xem lần sau hắn còn dám tùy tiện uống rượu nữa hay không.
Nhưng cô nghĩ đến lúc còn nhỏ tiểu Lục Tuyệt đã bị bắt nạt rất nhiều, hắn đã cảm nhận được quá nhiều ác ý.
Ninh Tri sờ sờ gương mặt nóng lên của hắn, “Lần sau em đi đâu cũng sẽ mang anh cùng đi.”
Lục Tuyệt mím chặt môi, giống như không thoải mái mà hừ hừ hai tiêngs.
Phía dưới chăn hơi phồng lên, mơ hồ còn hơi rung động.
Ninh Tri nghiêng đầu, nghe thanh âm cọ xát nhỏ vụn bên tai, vẻ đỏ ửng từ phần cổ của cô làn xuống, ngay cả tai cũng trở nên đỏ ửng.
Xấu hổ cực kỳ.
Bàn tay ấn góc chăn của cô không buông ra, thẳng đến khi bên cạnh truyền đến thanh âm khe khẽ cô mới quay đầu.
Đối diện với ánh mắt mờ mịt lại sạch sẽ của Lục Tuyệt, cô cảm thấy mình như bị ném vào một cái lò thiêu, nhanh chóng buông tay đang đè góc chăn ra.
Ninh Tri đứng lên, cô hơi liếm liếm môi, “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải đi về rồi, anh mau mặc quần áo lại đi.”
Trên trán Lục Tuyệt dính đầy mồ hôi, con ngươi đen nhánh lộ ra du͙ƈ vọиɠ, lại lộ ra tia mờ mịt.
Nghe thấy Ninh Tri nói, hắn không đáp lại, an tĩnh đem quần áo mặc vào.
***
Đợi đến khi trở lại Lục gia, mẹ Lục cũng đã trở về từ hội đấu giá.
Thấy con trai an an tĩnh tĩnh đứng ở bên cạnh Ninh Tri, lòng mẹ Lục tràn đầy vui mừng.
Gần đây, số lần con trai bà theo Ninh Tri ra ngoài càng ngày càng nhiều, không giống với nửa năm trước chỉ ngây ngốc tại Lục gia không muốn ra ngoài.
Thấy con trai mặc bộ tây trang màu đỏ, vừa đẹp trai lại có tinh thần, ý cười trên mặt mẹ Lục lại càng thêm sâu.
Mẹ Lục nhanh gọi người tới châm trà, bà muốn kéo con trai đến bên ghế sô pha, nhưng tay bà còn chưa kịp đụng vào, Lục Tuyệt đã tránh ra.
Hắn cúi đầu, chạy lên lầu.
Ninh Tri nhận thấy được sự cô đơn trong mắt mẹ Lục, cô nắm bàn tay đang vươn ra của bà, “Lúc nãy anh ấy hơi mệt, mẹ, con ngồi nói chuyện cùng mẹ.”
Mẹ Lục vỗ vỗ tay Ninh Tri, “Người ta đều nói con gái là áo bông nhỏ, vẫn là sinh con gái thì tốt hơn.”
“Con không phải áo bông nhỏ.” Ninh Tri cùng mẹ Lục ngồi xuống ghế sô pha, cô khoe mẽ nói: “Con là kẹo bông gòn ngọt ngào.”
Mẹ Lục sửng sốt, ngay sau đó liền bị chọc cười thành tiếng.
Xem cái miệng nhỏ này của Ninh Tri này, khó trách Lục Tuyệt có thể nghe lọt tai lời cô nói.
“Hôm nay đi yến hội, tình huống của Tiểu Tuyệt thế nào?” Chuyện mà mẹ Lục quan tâm nhất vẫn là con trai.
“Hiện tại có lẽ anh ấy cũng đã không còn sợ hãi đi đến những nơi nhiều người nữa, lúc bắt đầu có thể anh ấy vẫn hơi lo lắng nhưng có người