Cô dùng sức lôi kéo Tiểu Lục Tuyệt nhưng bé vẫn bị nhóc mập đẩy đi, Ninh Tri sốt ruột, một chút cô cũng không muốn nhìn thấy bé bị nhốt lại lần nữa.
Ninh Tri ảo não, cô xuyên qua đây cũng có rất nhiều lúc bất lực, mắt thấy tiểu Lục Tuyệt lại bị khi dễ nhưng cô lại chẳng thể ngăn cản nổi.
Nếu như cô có thể hiện thân hoặc là có thể đụng vào những vật thật khác vậy sẽ không phải bất lực giống như bây giờ.
“A, có quỷ!” Một đứa bé nhìn về phía bên cạnh tiểu Lục Tuyệt, thằng nhóc sợ tới mức kêu thành tiếng.
Nhóc mập quay đầu lại nhìn thấy một người con gái tóc dài mặc váy trắng đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt bị dọa đến mức bật khóc, chân mềm nhũn ngã ngồi ở trên mặt đất, “Mẹ, mẹ ơi, có nữ quỷ.”
“Ô ô, nữ quỷ muốn ăn thịt trẻ em.”
Ninh Tri nhìn mấy thằng nhóc này đột nhiên hoảng sợ nhìn cô, cô chỉ chỉ vào mình, “Mấy đứa thấy được chị à?”
Nhóc mập run run hai đùi, nó khóc lớn, “Đừng ăn em, oa oa, nữ quỷ tới.”
Ninh Tri không biết đã xảy chuyện gì nhưng cô phản ứng rất nhanh, “Vừa rồi chị thấy mấy đứa bắt nạt tiểu Lục Tuyệt có đúng không?”
Cô cúi đầu, rũ mái tóc đen dài về phía trước, nhìn qua thật sự rất dọa người, “Ai dám bắt nạt tiểu Lục Tuyệt, chị sẽ đánh nó.”
Nhóc mập nào còn bộ dáng đại ca kiêu ngạo như vừa rồi?
Thằng bé nước mắt nước mũi chảy ròng, xem ra là rất sợ hãi, “Em không dám, đừng đánh em, ô ô ô.
.
.”
Ninh Tri quay sang nhìn hai đứa nhóc khác.
“Chúng em không có đánh Lục Tuyệt, về sau cũng không dám, em, em phải về nhà.” Thằng nhóc bị dọa đến run rẩy cả người, mặt mũi trắng bệch.
Ninh Tri hừ thật mạnh một tiếng, “Về sau ai còn dám bắt nạt tiểu Lục Tuyệt, ban đêm chị sẽ đi đến nhà mấy đứa, chờ mấy đứa ngủ rồi sẽ đem đi nấu lên ăn.”
“Em không bắt nạt nữa, đừng tới nhà của em.” Thằng nhóc mập mạp khóc vô cùng đáng thương, nó bị dọa sợ muốn chết.
Ninh Tri thấy mấy tên nhóc này đã bị dọa sợ thật rồi mới để cho chúng nó rời đi.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt, bọn họ đi rồi, về sau cũng không dám tiếp tục bắt nạt em nữa.” Ninh Tri không biết vì sao mấy đứa nhóc này lại nhìn thấy cô, cô duỗi tay thử mở vòi nước, nước lập tức chảy ra.
Cô có thể chạm vào đồ vật?
Đây là có chuyện gì?
Hơn nữa, Ninh Tri phát hiện mặt trời nhỏ cuối cùng trong đầu cô không còn nữa.
Ninh Tri thu dòng suy nghĩ, cô nắm tay tiểu Lục Tuyệt, “Chị xinh đẹp như vậy, rõ ràng nhìn giống như thiên sứ, vậy mà mấy thằng nhóc ngốc đấy lại xem chị là quỷ, mắt thẩm mỹ của chúng thật sự quá kém đi.”
Tiểu Lục Tuyệt ngẩng đầu, “Chị kỳ quái.”
Ninh Tri xoa bóp khuôn mặt nhỏ của bé: “Mắt thẩm mỹ của em cũng kém!”
Ninh Tri cùng tiểu Lục Tuyệt đi ra ngoài, vốn cô còn lo lắng mình đi từ toilet nam ra ngoài sẽ khiến cho người khác chú ý nhưng cô phát hiện người bên ngoài lại haofn toàn không nhìn thấy cô.
Chuyện gì vậy chứ?
Vì sao vừa nãy mấy đứa nhóc kia có thể nhìn thấy cô? Còn nữa, vì sao mặt trời nhỏ cuối cùng của cô lại biến mất không nhìn thấy nữa?
Hai ngày này, Ninh Tri từ trong miệng mẹ Lục nghe nói mấy thằng nhóc đáng ghét trong lớp tiểu Lục Tuyệt bị ma dọa đến phát bệnh.
Tuy rằng mẹ Lục không tin quỷ thần nhưng bà vẫn đi cầu bùa bình an cho tiểu Lục Tuyệt và Lục Thâm Viễn.
Ninh Tri phát hiện, mẹ Lục hoàn toàn không hề biết chuyện tiểu Lục Tuyệt bị bạn học bắt nạt, hiển nhiên là giáo viên cũng không có ý định thông báo việc này cho bà biết.
Hiện tại Ninh Tri lại không thể đụng vào vật thật nhưng cô đã nghĩ tới một biện pháp.
Trên bàn học, cô ngồi ở bên cạnh tiểu Lục Tuyệt.
Cô nắm tay tiểu Lục Tuyệt bắt đầu viết chữ trên giấy trắng: Dì Lục, trong lớp có mấy bạn học nam bắt nạt Lục Tuyệt, còn đem cậu ấy nhốt ở trong toilet trường học.
Chuyện này giáo viên cũng biết, mấy cậu bạn kia không sợ giáo viên, dì Lục phải bảo vệ cho bạn Lục Tuyệt thật tốt.
Ninh Tri cố gắng bắt chước chữ viết của học sinh tiểu học, sau khi viết xong, cô nắm tay tiểu Lục Tuyệt dán phong thư lại.
Người giúp việc nhặt được một phong thư ở trước cổng lớn, bên trên viết tên nguoif nhận, cô ta cầm thư đi vào trong phòng.
Ninh Tri đi theo sau người giúp việc, chờ mong người giúp việc nhanh chóng đem thư giao cho mẹ Lục.
“Đại thiếu gia.” Người làm đụng phải Lục Thâm Viễn.
Lục Thâm Viễn mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông nhỏ màu lam, thằng bé rất lễ phép, “Dì Hoa, trong tay dì đang cầm thư à?” Nhóc ta thấy bên trên thư viết cho Lục phu nhân.
“Đúng vậy, không biết là ai ném từ ngoài cửa vào, tôi đang chuẩn bị đưa nó cho phu nhân.”
Lục Thâm Viễn hiểu chuyện, “Mẹ đang ở trong phòng nghỉ ngơi, dì đem thư đưa cho con đi, con đem đưa nó cho mẹ.”
“Làm phiền đại thiếu gia.” Người làm cảm thấy đại thiếu gia rất tốt, tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng không chỉ hiểu chuyện lại lễ phép, đứa nhỏ như thế ai nhìn thấy cũng đều thích.
Lục Thâm Viễn cầm lấy bức thư, chờ người làm đi rồi thằng