Trở lại hiện thực, Ninh Tri chậm rãi mở to mắt.
Trước đây cô luôn coi tất cả chỉ là nhiệm vụ, cảm thấy tiểu Tiểu Lục Tuyệt đáng thương lại đáng yêu, còn cảm thấy mọi thứ rất mới mẻ, rất hứng thú.
Bây giờ quay về cô lại thấy lòng mình rầu rĩ.
Trước kia cô hy vọng tiểu Lục Tuyệt nhớ tới người chị gái thiên sứ là cô nhưng bây giờ thì ngược lại, cô lại hy vọng nhóc đừng nhớ đến cô, không cần đếm từng ngày chờ được gặp lại cô như thế nữa.
Ban đêm tĩnh lặng.
Ninh Tri quay đầu nhìn về phía Lục Tuyệt nhắm chặt mắt nằm bên cạnh, dưới ánh đèn mờ nhạt, dáng hình của hắn đã trở nên rõ ràng, rút đi sự ngây ngô giữa mày, tóc mai trên trán khẽ rũ, giống như tiểu Lục Tuyệt vậy, ngoan ngoãn.
Cô dịch gần lại hắn thêm một chút nữa.
Vươn tay trộm sờ sờ mái tóc của hắn, Ninh Tri dịu giọng nói: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, hãy mơ một giấc mơ thật đẹp.”
Ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng, gió nhẹ lướt qua, rèm cửa màu lam nhạt khẽ phất phơ.
Lúc Ninh Tri tỉnh lại thì Lục Tuyệt đã rời giường chạy bộ buổi sáng, sống chung đã lâu, cô chưa từng thấy Lục Tuyệt lười biếng hay ngủ nướng bao giờ, đồng hồ sinh học của hắn còn chính xác hơn cả đồng hồ báo thức.
Cô giãy giụa một hồi lâu mới lười biếng rời khỏi giường lớn.
Lúc này, cửa bị gõ vang.
Ninh Tri mở cửa, “Chị Hoa, có việc vậy?”
Chị Hoa trả lời: “Phu nhân bảo tôi đến gọi nhị thiếu phu nhân xuống lầu.”
Ninh Tri nghi hoặc, “Mẹ có nói là vì chuyện gì không?”
Chị Hoa: “Chuyên gia mà đại thiếu gia mời tới cho nhị thiếu gia đã đến rồi, phu nhân muốn cô cũng cùng tới bệnh viện.”
Lúc trước Ninh Tri đã nghe Lục Thâm Viễn nói muốn mời một vị bác sĩ tới khám cho Lục Tuyệt.
Sau vài lần chứng kiến Lục Thâm Viễn gây chuyện nhằm vào Lục Tuyệt, bây giờ Ninh Tri đã giữ thái độ nghi ngờ với việc Lục Thâm Viễn yêu thương em trai.
Cũng có thể những việc kia là do tâm lý đố kỵ của trẻ nhỏ muốn tranh giành tình cảm của người lớn hoặc là mấy trò đùa dai do chán ghét Lục Tuyệt, sau khi lớn lên, hắn ta trở nên thành thục hơn, trở thành một người anh tốt biết chăm sóc cho em trai.
Nhưng dù sao thì Ninh Tri vẫn có cảm giác Lục Thâm Viễn không tự nhiên mà tỉnh ngộ trở thành anh trai tốt, hắn ta chỉ đang lừa bịp mọi người mà thôi.
“Được rồi, tôi biết rồi.” Ninh Tri cũng muốn biết bệnh tình của Lục Tuyệt bây giờ thế nào rồi.
Ninh Tri thay một chiếc váy màu hồng nhạt, bây giờ da cô đã trắng lên nhiều rồi, rất thích hợp để mặc những màu sắc ngọt ngào như vậy.
Cô xuống lầu, thấy mẹ Lục cùng Lục Thâm Viễn còn có cả Lâm Điềm Điềm đang ngồi đó, ba Lục chắc đã lên công ty.
Hôm nay tinh thần của mẹ Lục rất tốt, bà nói với Ninh Tri: “Con mau xuống đây, đợi chút nữa ăn sáng xong chúng ta sẽ cùng mang tiểu Tuyệt đến bệnh viện, bác sĩ đang đợi ở đó rồi.”
Sau đó mẹ Lục còn nói thêm: “Tiểu Tuyệt rất bài xích bệnh viện, chút nữa con khuyên thằng bé một chút.” Bây giờ hắn chỉ nghe Ninh Tri nói.
Ninh Tri gật gật đầu.
Ánh mắt cô lơ đãng đảo qua Lâm Điềm Điềm đối diện, kinh ngạc phát hiện khóe miệng cô ta nổi lên một cái bọc nước, đáy mắt hơi có quầng xanh, giống như không được nghỉ ngơi tốt.
Trái ngược với khi hào quang dồi dào, bây giờ Lâm Điềm Điềm chỉ mới thiếu hụt hai mươi phần trăm hào quang thôi mà đã bắt đầu trở nên chật vật.
Ninh Tri cảm thấy nếu Lâm Điềm Điềm bị đánh trở về bộ dáng cũ, phỏng chừng sẽ phát điên, cô rất muốn nhìn cảnh tượng đó một chút.
Hai ngày nay Lâm Điềm Điềm quả thật rất sốt ruột, trước đó cô ta cầm vòng cổ đi sửa, vết rách trên ngọc đã được bổ khuyết không nhận ra trước kia từng bị vỡ.
Nhưng mà cô ta phát hiện, cho dù đã đem ngọc sửa lại thì cô ta vẫn không cách nào cướp hào quang trên người Ninh Tri về như trước đây được nữa.
Nhìn làn da Ninh Tri trở nên tốt hơn, ngũ quan cũng rõ nét, Lâm Điềm Điềm nhìn thế nào cũng cảm thấy chướng mắt, đồng thời đáy lòng cô ta cũng có chút bất an.
Vì sao ngọc của cô ta lại bị nứt, vì sao sau khi hào quang quay về người Ninh Tri thì cô ta lại không lấy lại được nữa.
Ninh Tri không để ý tới việc Lâm Điềm Điềm trộm đánh giá cô, cô cũng không lo lắng việc Lâm Điềm Điềm biết cô đem hào quang lấy về, cô ta làm ăn trộm chẳng lẽ lại có thể chạy tới hỏi chủ nhân chân chính rằng tại sao lại lấy đồ về sao?
Lúc này, Lục Tuyệt chạy bộ buổi sáng về.
Hắn mặc một bộ đồ thể dục màu đỏ, trên trán, trên má và trên chóp mũi còn dính mồ hôi.
Thanh lãnh lại gợi cảm.
Mẹ Lục biết mình nói chuyện với con trai nó cũng không nghe, bà trực tiếp để Ninh tri đi nói chuyện với hắn.
Ninh Tri cùng Lục Tuyệt lên lầu thay quần áo, cô nói với hắn, “Lục Tuyệt, ăn bữa sáng xong em với anh đến bệnh viện một chuyến nhé.”
Lục Tuyệt chậm rãi đi về phòng.
Ninh Tri dịu dàng nói: “Chỉ là làm kiểm tra thôi, em sẽ ở bên cạnh anh.”
Một hồi lâu sau Lục Tuyệt mới đáp lại, “Ừ.”
Mới vừa đáp lại, hắn lại ở trước mặt Ninh Tri trực tiếp đem cởϊ qυầи áo ra.
Ninh Tri chưa kịp tránh, mắt cô đối diện với ngực hắn.
Lồng ngực khoan tráng, rắn chắc, cơ bắp cân xứng, một chút thịt thừa cũng không có.
Tầm mắt cô dời xuống dưới, ánh mắt dừng trên đường cong cơ bụng rõ ràng, đi xuống tiếp là phần bụng dưới.
Ninh Tri đã từng sờ qua nơi đó, còn lấy được tận mười bốn mặt trời nhỏ, cô không nghĩ nơi đó lại mẫn cảm như vậy.
Tay Lục Tuyệt đặt trên chiếc áo sơ mi hoa trong tủ quần áo nhưng nhìn Ninh Tri đứng bên cạnh, hắn mím môi, tay bỏ qua áo sơ mi hoa, chỉ lấy một chiếc áo len mỏng màu đỏ.
Lục Tuyệt mặc áo xong, Ninh Tri nhìn thấy tay hắn dừng trên lưng quần, cô đang muốn quay mặt đi, giây tiếp theo, cô đã bị vải qυầи ɭóŧ hoa văn sặc sỡ, màu sắc lòe loạt đập vào mắt.
Bệnh viện.
Bác sĩ lại chẩn bệnh thêm một lần với Lục Tuyệt, còn có kiểm tra tinh thần, kiểm tra thể trạng còn có đánh giá tâm lý và một loạt kiểm tra phụ trợ.
Ninh Tri căng thẳng nhìn kết quả kiểm tra trên tay bác sĩ, cô đã cứu Lục Tuyệt bốn lần, cô cảm thấy gần đây bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt có cải thiện.
Lúc trước Lục Tuyệt không dám cùng cô đối mặt hoặc là nhìn cô, bây giờ thỉnh thoảng ánh mắt hắn sẽ dừng trên mặt cô vài giây, thậm chí còn có thể cùng cô đối mặt.
Trong lúc chờ kết quả phân tích kiểm tra, Ninh Tri chờ ở bên ngoài.
Lâm Điềm Điềm bởi vì mặt có vấn đề nên bảo người đại diện thay đổi lịch trình trong hai ngày này, cô ta lại muốn nhìn thấy dáng vẻ Ninh Tri thất vọng, thống khổ nên đã đi cùng mẹ Lục tới bệnh viện.
Cô ta đi đến bên cạnh Ninh Tri, sau khi đến gần cô ta mới phát hiện không chỉ có làn da Ninh Tri trở nên trắng mà ngay cả ngũ quan cũng tinh xảo hơn không ít, hiện tại Ninh Tri không còn dáng vẻ bình thường như khi mất hết hào quang nữa.
Ánh mắt Lâm Điềm Điềm ám trầm, đáy mắt cô ta chất chứa cảm xúc không vui.
Cô nói chuyện với Ninh Tri: “Lúc trước, trong khoảng thời gian ngắn mà Lục Tuyệt đã mất khống chế hai lần, bệnh tình của nó lại nặng thêm, biện pháp tốt nhất là để cho bác sĩ kê đơn thuốc khống chế bệnh tình của nó.”
Ninh Tri nhướng mày, “Chị là bác sĩ à? Chị nói kê đơn thuốc thì kê đơn sao?”
Hô hấp Lâm Điềm Điềm cứng lại, cô ta săn sóc nói với Ninh Tri, “Bệnh của Lục Tuyệt nặng thêm thì hành vi của hắn sẽ trở nên xúc động, công kích người khác, còn có khả năng sẽ tự sát, dùng thuốc để khống chế là đảm bảo an toàn cho hắn.”
“Em là người bên cạnh hắn, dễ chịu tổn thương nhất.” Lâm Điềm Điềm nhìn chằm chằm vào mặt Ninh Tri, cẩn thận quan sát thần sắc của cô, cô ta chờ mong nhìn thấy Ninh Tri lộ ra vẻ thống khổ, chán ghét Lục Tuyệt.
Nhưng mà không có gì hết.
Vẻ mặt Ninh Tri vẫn rất bình tĩnh, thậm chí là lạnh lùng nhìn cô ta, “Bác sĩ chẩn bệnh còn chưa ra, làm sao chị lại biết bệnh của Lục Tuyệt nhất định sẽ nặng thêm? Hay là nói, chị có thể đoán trước được tương lai?”
Lâm Điềm Điềm bị sự lạnh lẽo trong mắt Ninh Tri làm cho kinh sợ, cô ta nghĩ đến giấc mơ của mình, trong lòng hoảng loạn, cô ta giải thích: “Trước kia em đều thcish tâm sự với chị, chị chỉ quan tâm em mà thôi, em không thích nghe thì chị không nói nữa.”
Ninh Tri nói thẳng: “Không phải chị lo lắng cho tôi mà là chị muốn nghe tôi tố khổ, xem trò cười của tôi.
Lâm Điềm Điềm, không cần xem người khác như đồ ngốc.”
Lâm Điềm Điềm sửng sốt, một Ninh Tri nói chuyện công kích như thế này cô ta chưa từng gặp qua.
Cô ta muốn giải thích nhưng Ninh Tri lại cắt ngang lời nói của ả: “Nơi này là bệnh viện, chị có thể câm miệng được không?”
“Em.
.
.” Lâm Điềm Điềm đỏ mặt tránh sang một bên, cũng không biết là bị chọc tức hay là cảm thấy thẹn.
Ninh Tri hừ hừ, cô gọi