Trong phòng...
Lâm Điềm Điềm tháo vòng cổ ra ra, cô ta tức giận đến mức muốn ném nó đi nhưng cuối cùng lại khống chế được lý trí và dừng lại kịp thời.
Nếu viên ngọc hoàn toàn vỡ vụn, tất cả hào quang đều sẽ trở lại trên người Ninh Tri, dung nhan mỹ miều của cô ta sẽ không còn nữa.
Cô ta nhìn bản thân mình trong gương, hào quang bị mất đi một nửa cũng đồng nghĩa nhan sắc giảm đi một nửa.
Thật ra, bây giờ cô ta trông đẹp hơn so với trước kia rất nhiều, nhưng đã từng đạt đến đỉnh cao, được người người xung quanh khen ngợi như thế, cô ta làm sao có thể chấp nhận trở lại hình dạng như cũ?
Lâm Điềm Điềm nhớ đến khuôn mặt của Ninh Tri mà cô ta nhìn thấy hôm nay, cô đã khôi phục lại phân nửa diện mạo, nếu cứ tiếp tục như vậy, việc diện mạo của Ninh Tri được khôi phục hoàn toàn sẽ chỉ là vấn đề thời gian.
Lâm Điềm Điềm rất tức giận, điều này cũng đồng nghĩa những việc trước đây cô ta làm đều vô ích.
Nhớ lại trong giấc mơ kia, Ninh Tri xinh đẹp, được cưng chiều, được người người ngưỡng mộ, trong khi cô ta lại chỉ có thể thầm ghen tị trong lòng, đứng ở một góc nhìn từ xa, Lâm Điềm Điềm tức giận nắm chặt lấy viên ngọc.
Cô ta không thể để cảnh tượng trong mơ trở thành hiện thực được.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lục Thâm Viễn đã trở lại.
"Sao em không xuống lầu ăn cơm?" Lục Thâm Viễn bước tới: "Em không khỏe à?"
Lâm Điềm Điềm đang quay lưng lại với Lục Thâm Viễn, gương mặt sửng sốt, cô ta chậm rãi quay đầu lại.
Ánh mắt Lục Thâm Viễn rơi vào trên mặt Lâm Điềm Điềm: "Mặt của em...
Ban đầu là mặt, sau đó là mắt, mũi, và bây giờ thậm chí cả màu da và khuôn miệng của cô ta cũng đã thay đổi.
"Chuyện gì đang diễn ra vậy? Sao gần đây diện mạo của em lại vô duyên vô cớ thay đổi nhiều thế?" Lục Thâm Viễn không thể tin được, cảm giác vô cùng lạ lẫm.
Mặc dù vẫn là cô ta nhưng trước kia khuôn mặt của Lâm Điềm Điềm thanh tú và nhỏ nhắn, con hiện giờ các đường nét trên khuôn mặt và làn da của cô ta đều trở nên thô ráp, sần sùi.
Lâm Điềm Điềm bị hỏi bất ngờ không biết trả lời ra sao.
Trước kia cô ta có hào quang, dưới tác dụng của nó, cho dù cô ta có tự dưng trở nên càng ngày càng xinh đẹp thì mọi người cũng chỉ coi đó là điều hiển nhiên.
Bây giờ hào quang đã mất đi rất nhiều, không còn sức mạnh nữa, những thay đổi về ngoại hình của cô ta tất nhiên sẽ khiến cho người khác chú ý.
Lâm Điềm Điềm cắn môi, hai mắt đẫm nước.
Nếu như thường lệ, khi thấy Lâm Điềm Điềm như vậy, Lục Thâm Viễn sẽ đau lòng ôm chặt lấy cô ta.
Nhưng giờ đây, đôi môi của cô ta không còn là môi anh đào xinh đẹp, đôi mắt cũng không còn long lanh, thanh khiết động lòng người như trước.
Cô ta lại bày ra một biểu cảm tương tự tất nhiên đã không còn xinh đẹp nữa rồi.
Lục Thâm Viễn nhíu mày.
Lâm Điềm Điềm khẽ quay mặt đi, nhìn chính mình trong gương: "Gần đây em dùng phải một vài sản phẩm không phù hợp dẫn đến bị kích ứng."
Giờ đây khuôn mặt của cô ta đã thành hình chữ điền, các đường nét trên khuôn mặt dày trở nên thô kệch và nổi lên rất nhiều.
Lục Thâm Viễn quan tâm hỏi: "Đã đi đến bác sĩ chưa?"
"Rồi, bác sĩ nói trường hợp này khá nghiêm trọng, cần phải điều trị một khoảng thời gian." Trong thời gian này, cô ta nhất định phải giành lại cho được hào quang từ Ninh Tri.
Lục Thâm Viễn đi tới ôm lấy cô ta: "Sau này có chuyện gì xảy ra, em nhất định phải nói cho anh biết, đừng chỉ im lặng một mình chịu đựng, anh rất lo lắng cho em."
Lục Thâm Viễn thật sự rất thích Lâm Điềm Điềm.
Lần đầu tiên anh ta gặp cô ta là trong một bữa tiệc.
Hôm đó, cô ta mặc một chiếc váy trắng tinh khôi đến dự tiệc cùng một người bạn thì vô tình đột nhiên va phải anh ta.
Sau đó, có một lần anh ta gặp phải rắc rối và chính Lâm Điềm Điềm là người đã giúp anh ta thoát thân.
Lâm Điềm Điềm dịu dàng, tốt bụng lại xinh đẹp, đúng là mẫu người anh ta thích.
Lâm Điềm Điềm dựa vào trong lòng Lục Thâm Viễn, cô ta cảm động nói: "Vâng, em biết rồi."
...
Sáng sớm hôm nay trời đổ mưa, nhiệt độ không khí đột ngột giảm đi mấy độ, thời tiết se se lạnh.
Ninh Tri bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Là quản gia.
"Có chuyện gì thế?" Hiếm khi cô thấy dáng vẻ bối rối đến như vậy của quản gia.
"Mợ hai, cô mau thuyết phục cậu hai đi." Quản gia nói với Ninh Tri: "Hiện tại bên ngoài trời vẫn còn đang mưa mà cậu hai cứ nhất quyết muốn chạy bộ, nếu tiếp tục như vậy cậu ấy sẽ sinh bệnh mất."
Trước đây, Lục Tuyệt vẫn luôn kiên trì chạy buổi sáng dù trời có mưa gió hay tuyết rơi, nhưng mỗi lần như vậy bà chủ đều sẽ cho người ép buộc cậu hai về.
Hiện tại cả nhà họ Lục đều biết Lục Tuyệt sẽ nghe lời Ninh Tri, vì vậy mẹ Lục đã nhanh chóng kêu quản gia đến tìm Ninh Trị.
"Trời mưa sao?" Ninh Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời bên ngoài xám xịt, mưa rả rích.
Ninh Tri nhíu mày.
"Được, tôi biết rồi."
Ninh Tri vẫn đang mặc đồ ngủ, vì vậy cô về phòng thay quần áo xong rồi mới cùng quản gia đi xuống lầu.
Mẹ Lục đứng dưới mái hiên, nhìn con trai đang dầm mưa chạy trong sân, bà sốt ruột không thôi.
Nhưng bà biết tính nết của con trai mình, nếu bây giờ mạnh mẽ can ngăn nó lại, nó sẽ cáu kỉnh, bực bội không vui.
"Tiểu Tri, con đến rồi." Mẹ Lục ái ngại: "Làm phiền con phải đi gọi Lục Tuyệt trở về rồi."
Ninh Tri gật đầu: "Mẹ cứ yên tâm."
Ninh Tri đã tìm hiểu thông tin trên mạng, người mắc bệnh tự kỷ rất bướng bỉnh, có người rất cố chấp ăn một loại thức ăn nhất định, có người lại ngày ngày đi theo một con đường đó, còn có bệnh nhân cố chấp lặp đi lặp lại một việc làm mỗi ngày.
Tính cố chấp của bọn họ từ khi sinh ra đã có sẵn, không dễ gì thay đổi được.
Ninh Tri nhận lấy chiếc ô do quản gia đưa cho, cô mở dù lên, tiến vào trong mưa.
Từng hạt mưa thi nhau rơi xuống đất, cô tựa như lại một lần nữa bước vào thế giới của Lục Tuyệt.
Vết bong gân ở chân của Ninh Tri gần như đã khỏi, nhưng vì phải băng bó nên vẫn còn chút khó khăn khi đi lại.
Cô cầm một chiếc ô màu vàng tươi, chậm rãi bước ra vườn.
Mưa ngày càng nặng hạt.
Làn váy trắng bị ướt, băng gạc quấn quanh chân Ninh Tịch cũng ướt đẫm.
Nhưng cô không quan tâm.
Ninh Tri đứng trên lối đi, lặng lẽ nhìn Lục Tuyệt đang mặc một bộ đồ thể dục màu đỏ chạy bộ dưới mưa.
Đường chạy của Lục Tuyệt bị chặn, anh dừng lại.
Ánh mắt từ chiếc ô màu vàng tươi nhìn xuống, anh nhìn thấy một khuôn mặt trắng nõn đang tươi cười giữa màn mưa.
Cô hỏi: "Anh có muốn tôi cùng chạy với anh không?"
Lục Tuyệt toàn thân ướt đẫm, mái tóc đen nhánh bẹp gi dính vào trán, nước da lạnh lẽo trở nên tái nhợt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ở trong mưa, đờ đẫn lại có chút gì đó lạnh băng.
Anh như một con thú nhỏ bướng bỉnh nhưng lại khiến cho người khác đáng thương.
Ninh Tri tức giận, nhưng nhiều hơn lại là đau lòng.
Cô đến gần anh, san cho anh chiếc ô của mình.
Giọng nói của Lục Tuyệt khàn khàn, dính dính cứ như cải dệt bị thấm nước: "Ướt, cô."
Ninh Tri gật đầu: "Đúng vậy, tôi bị ướt bởi vì đi tìm anh."
Lục Tuyệt mím chặt môi.
Ninh Tri vươn tay nắm lấy Lục Tuyệt, bàn tay anh vừa ướt vừa lạnh: "Lục Tuyệt, băng vải ở chân tôi cũng ướt rồi."
Lục Tuyệt cúi đầu, nhìn Ninh Tri chân đi dép lê, quấn băng gạc bước đi trong mưa, anh luống cuống: "Trở về cô, trở về cô."
"Chân tôi đau quá, anh đỡ tôi về đi."
Lục Tuyệt mím môi, nước mưa vẫn luôn đọng lại nơi gò má anh chợt lăn xuống, anh kéo Ninh Tri đi: "Trở về, cùng cô."
Ninh Tri mỉm cười nói: "Lần sau trời mưa, nếu anh vẫn ra ngoài chạy bộ, tôi sẽ cùng chạy với anh."
Lục Tuyệt cụp mi mắt, mái tóc ướt đẫm, cả người giống như một chú cún con ướt nhẹp, mím môi không đáp lời nào.
Ninh Tri không bắt anh phải sửa đổi ngay lập tức.
Một lúc sau, Lục Tuyệt mới nói ra: "Trời mưa không chạy."
Anh sẽ không chạy bộ khi trời mưa.
Ninh Tri nhếch miệng: "Nói dối sẽ là con cún lừa đảo."
Lục Tuyệt liếc cô một cái, trong mắt đầy vẻ chê bai:
"Cún cô."
Cô mới là con cún.
Thấy Ninh Tri thật sự thuyết phục được Lục Tuyệt quay về, mẹ Lục vội vàng kêu người mang khăn sạch đến lau tóc cho bọn họ: "Canh gừng đâu? Mau mang canh gừng lại đây."
Mẹ Lục đưa tay ra định lau tóc cho Lục Tuyệt, nhưng lại bị anh né tránh.
Bà thở dài, đi tới lau tóc cho Ninh Trị: "Uống canh gừng đi, đừng để bị cảm lạnh."
Ninh Tri ngoan ngoãn nhắm mắt nhắm mũi, húp một ngụm canh gừng.
Bên cạnh, Lục Tuyệt vốn đã rất ghét