Khu nghỉ dưỡng của nhà họ Hoắc nằm ở thành phố D kế bên.
Trong xe, Ninh Tri mệt mỏi buồn ngủ, hôm nay dậy sớm nên cô vẫn còn đang mơ màng.
Cô dựa vào ghế, cả người uể oải, mềm nhũn, không muốn cử động một chút nào.
Trái ngược với cô, tư thế ngồi của Lục Tuyệt ở kế bên rất ngay ngắn, lúc nào anh cũng ngồi thẳng tắp, vừa cứng nhắc vừa nghiêm túc.
Ninh Tri cúi đầu, liếc nhìn đôi chân dài của anh dường như không có chỗ để, trông thấy dưới ống quần anh lộ ra đôi tất mới cô vừa tặng khi nãy, trên nền tất đỏ toàn là hình đầu chó.
Vậy mà anh cũng lén đi tất mới vào.
Còn gương mặt thanh tú của Lục Tuyệt lại không có cảm xúc, trông khá lạnh lùng.
So với nhan sắc của anh, đôi tất đáng yêu kia không hợp chút nào.
Cô không nhịn được cười.
Lục Tuyệt quay đầu nhìn cô, ánh mắt ngây ngô chẳng hiểu gì.
Bây giờ Lục Tuyệt đã tiến bộ hơn trước nhiều, mỗi lần nghe thấy tiếng cười của Ninh Tri anh đã có thể phản ứng lại.
Không như trước đây, Ninh Tri nói với anh cả chục câu anh mới đáp lại một câu, hoặc thậm chí chẳng thèm quan tâm.
Ninh Tri mỉm cười, hàng mi cong cong: "Sao mà anh đáng yêu thế."
Lục Tuyệt nhìn cô, không trả lời.
"Tôi hơi buồn ngủ, anh cho tôi tựa chút nha." Nói rồi Ninh Tri lập tức tựa vào vai Lục Tuyệt, hoàn toàn không để cái ghế tựa chạy bằng cơm là Lục Tuyệt có thời gian phản ứng lại.
Bờ vai Lục Tuyệt vừa rộng vừa vững trãi, cảm giác rắn chắc khác hẳn với vai cô.
Ninh Tri nắn nắn cơ bắp trên cánh tay anh: "Anh ngồi cao quá, tôi tựa không thoải mái"
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, sống lưng thẳng tắp của anh khẽ cúi xuống.
Ninh Tri điều chỉnh tư thế, nhàn nhã nhắm mắt lại.
Lục Tuyệt không dám động đậy, cả chặng đường anh đều giữ nguyên một tư thế.
...
Khu nghỉ dưỡng là sản nghiệp của nhà họ Hoắc, đặc biệt các khách sạn của nhà họ Hoắc đều phân bố rộng khắp cả nước, rất có tiếng tăm.
Hoắc Hiểu Nguyệt biết các bạn cấp ba nhớ đến mình như vậy nên bèn hào phóng, hứa sẽ chi trả hết toàn bộ chi phí, bao gồm ăn chơi ngủ nghỉ cho cuộc họp mặt lần này.
Những bạn học khác lần lượt tới sảnh khách sạn, Hoắc Hiểu Nguyệt đã đợi sẵn ở đó.
Cô ta dặn người sắp xếp phòng ăn riêng, chuẩn bị dùng bữa trưa.
Không ít người kéo nhau đi tới: "Hiểu Nguyệt, đã mấy năm không gặp nhau từ hồi thi đại học tới giờ rồi, cậu ngày càng xinh đẹp hơn đó."
"Lần này cậu về là ở lại lâu dài hả? Hay là vẫn đi nước ngoài học bồi dưỡng thế?"
"Hiểu Nguyệt, nếu không nhờ có cậu thì chắc mình cũng không có cơ hội ở khách sạn này đâu."
Hoắc Hiểu Nguyệt nghe mọi người khen tới tấp mà hất cằm lên, khuôn mặt vẫn luôn tỏ ra kiêu ngạo: "Có gì đâu, các cậu thích thì cứ ở lại đây mấy hôm, nói tên của tôi ra là được."
Bên cạnh có một cô gái tóc xoăn trang điểm lộng lẫy, mặc một chiếc váy hoa màu đỏ chen vào giữa đám người đang vây lấy Hoắc Hiểu Nguyệt.
Cô ta tranh chỗ ngồi cạnh Hoắc Hiểu Nguyệt, trên mặt hiện rõ nụ cười nịnh nọt.
"Hiểu Nguyệt, cậu ra nước ngoài mấy năm trời mình nhớ cậu lắm đó.
Tiếc là cậu đổi số điện thoại nên mình không liên lạc với cậu được."
Cô gái trang điểm đậm tên Lý Lị nói xong bèn lấy điện thoại ra: "Số điện thoại bây giờ của cậu là bao nhiêu? Mình lưu số cậu nhé, hôm nào rảnh chúng ta hẹn nhau đi dạo phố, giống như hồi xưa ấy, cậu muốn làm gì mình cũng sẽ làm cùng cậu."
Mọi người xung quanh đều thầm chửi cô ta là đồ mặt dày, muốn nắm lấy cơ hội để trèo cao đây mà.
Hoắc Hiểu Nguyệt vểnh cằm lên: "Tôi làm mất điện thoại rồi."
Mọi người đều nhìn thấy cô ta để điện thoại mới tinh trên bàn, rõ ràng là cô ta không muốn qua lại với Lý Lị.
Lý Lị cứ như thể xấu hổ nhiều quen rồi, tiếp tục nói: "Không thì chúng ta kết bạn Wechat với nhau cũng được."
Hoắc Hiểu Nguyệt không nể mặt cô ta chút nào: "Tôi không dùng Wechat."
Mọi người lại nhớ đến sáng nay cô ta vừa gửi số phòng ăn riêng vào trong nhóm Wechat.
Lý Lị vén tóc bên má ra sau tai, cười cười nói: "Lâu quá không gặp làm tình cảm chúng ta đi xuống rồi."
Hoắc Hiểu Nguyệt gần như sắp mắng chửi đến nơi, bên cạnh có người nói chen vào: "Mọi người tới đông đủ rồi chứ? Còn ai chưa tới nhỉ? Lớp trưởng, hay là cậu điểm danh đi? Việc này ngày trước cậu giỏi lắm mà."
"Được đấy." Lớp trưởng cao gầy trắng bóc ngày trước giờ lại trở thành một tên mập, năm tháng đúng là sát thủ vô tình, không nể nang một chút nào.
Lớp trưởng cười lớn, bắt đầu điểm danh.
"Còn thiếu Lục Tuyệt."
"Lục Tuyệt hả?"
"Cậu ta chắc không tới đâu."
"Không cần tính cả cậu ta vào đâu nhỉ."
Mọi người đều biết Lục Tuyệt là trường hợp đặc biệt, hoàn toàn chẳng để ý anh có tham gia họp mặt hay không, đằng nào thì hồi đó anh cũng không tiếp xúc nhiều với các bạn trong lớp.
Ngoại trừ những lần báo điểm, anh đều đứng hạng nhất khiến mọi người chú ý ra thì những lúc khác Lục Tuyệt đều yên lặng như người vô hình.
Hiện giờ có nhiều người còn quên mất mặt Lục Tuyệt, chỉ nhớ anh là một kẻ ngốc thì phải? Hay là mắc chứng bệnh tự kỷ ấy nhỉ?
Mặc dù hôm trước Ninh Tri đã hứa sẽ dẫn Lục Tuyệt đến tham dự bữa tiệc nhưng Hoắc Hiểu Nguyệt không dám chắc Ninh Tri có nói lừa hay đùa giỡn cô ta không nữa.
Hoắc Hiểu Nguyệt nhắn tin cho Ninh Tri, một lúc sau vẫn không thấy trả lời.
Ninh Tri lừa cô ta thật sao?
Hoắc Hiểu Nguyệt cau mày, sắc mặt dần trở nên khó coi.
Lý Lị ngồi bên vẫn luôn quan sát Hoắc Hiểu Nguyệt, hiện giờ cô ta đã rất giỏi trong việc nhìn sắc mặt người khác.
Cô ta lên tiếng: "Hiểu Nguyêt, cậu thông báo cho Lục Tuyệt rồi chứ?"
"Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu." Hoắc Hiểu Nguyệt trút giận lên cô ta: "Không biết ai bảo cậu tới nữa."
Hoắc Hiểu Nguyệt quên nói với lớp trưởng đừng thông báo cho Lý Lị.
Ai cũng nhìn ra được Hoắc Hiểu Nguyệt ghét Lý Lị, mọi người cũng không biết vì nguyên do gì.
Hồi học cấp ba Lý Lị luôn là tay sai của Hoắc Hiểu Nguyệt, hai người họ thường đi cùng nhau.
Không ngờ nhiều năm không gặp, quan hệ giữa hai người họ còn không bằng người lạ với nhau.
Đã thế Lý Lị còn vội vàng bám lấy Hoắc Hiểu Nguyệt, thật không có liêm sỉ.
Nụ cười trên môi Lý Lị trở nên sượng trân.
Cô ta siết chặt điện thoại trong tay.
Đúng lúc này cửa phòng ăn mở ra.
Nhân viên phục vụ của khách sạn bước vào: "Mời vào trong."
Mọi người quay lại nhìn, trông thấy một chàng trai khôi ngô, dáng người cao cao, mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ đi vào.
Ngay lập tức ánh mắt của không ít các cô gái có mặt ở đó đều sáng lên, từ khi nào mà lớp họ có bạn học đẹp trai thế này.
"Là Lục Tuyệt đấy." Không biết ai bỗng nhiên thốt lên một câu.
Mọi người nhìn kỹ, dần dần nhớ ra, chàng trai này đúng là cậu bạn Lục Tuyệt luôn yên lặng không nói chuyện khi ấy.
Đôi mắt trang điểm đậm của Lý Lị quan sát anh chằm chằm.
Trước đây trong lớp sao cô ta không nhận ra Lục Tuyệt là cực phẩm nhỉ? Tại sao cô ta lại không tìm cơ hội kết bạn với Lục Tuyệt chứ?
Cô ta còn nhớ Lục Tuyệt là người nhà họ Lục.
Mà nhà họ Lục là nhà giàu ở đẳng cấp khác biệt, là truyền thuyết mà mọi người vẫn thường hay nhắc tới.
Từ hồi ra trường tới giờ, lăn lộn trong xã hội, cô ta càng ngày ý thức được kẻ tép riu như mình cả đời này cũng khó mà trèo cao được.
Cô ta hiểu rất rõ, tìm được một người đàn ông giàu có hoặc tạo dựng các mối quan hệ quan trọng đến thế nào.
Ngày trước mọi người trong lớp đều chế nhạo Lục Tuyệt mắc chứng tự kỷ.
Bây giờ chỉ dựa vào gia thế của Lục Tuyệt thôi cũng đủ để nghiền nát tất cả mọi người ở đây.
E là có kha khá người đều thầm hối hận vì ngày đó đã không thật lòng làm bạn với Lục Tuyệt.
Lý Lị đứng lên, mỉm cười, vẫy tay với Lục Tuyệt: "Lục Tuyệt, bên này có chỗ trống, cậu ngồi đây đi."
Mọi người đều nhìn thấy hành động nhiệt tình của Lý Lị, không ít người ghen ghét, cũng bắt chước cô ta, nhanh nhẹn nói: "Lục Tuyệt, phía mình cũng có chỗ trống này."
Lục Tuyệt đứng ở cửa không nhúc nhích.
Anh quay đầu nhìn phía sau lưng mình.
Giây tiếp theo Ninh Tri bước vào.
Mọi người lại được dịp ngạc nhiên, họ đều nhớ lớp mình không có người này.
Ninh Tri dắt tay Lục Tuyệt đi về phía Hoắc Hiểu Nguyệt: "Trên đường bị kẹt xe nên đến muộn." Hoắc Hiểu Nguyệt hừ một tiếng, trách cứ: "Cô không trả lời tin nhắn của tôi, tôi còn tưởng cô lừa tôi, cho tôi leo cây đấy."
"Cô yên tâm, tôi lúc nào cũng giữ uy tín."
"Cô gái này là..." Lý Lị nhìn cô và Lục Tuyệt nắm tay nhau.
"Hình như cô không học lớp tôi?"
"Ai không bị mù cũng biết cô ấy không học lớp chúng ta." Hoắc Hiểu Nguyệt lần nữa quạu với Lý Lị: "Ninh Tri là vợ của Lục Tuyệt, họp mặt lớp cũng không nói là không được mang theo người nhà."
"Phải phải, tụi mình đều hoan nghênh dẫn người nhà đi cùng mà, nếu mình có vợ thì mình cũng muốn đưa cô ấy đến khu nghỉ dưỡng này chơi." Lớp trưởng cười khì khì để làm thay đổi bầu không khí.
"Oa, Lục Tuyệt lấy vợ sớm thế à?" Có người hô lên.
Họ còn nhớ hồi học cấp ba, Lục Tuyệt không giao tiếp với bất kỳ ai, không gần gũi với người khác, cũng không để ai đến gần mình, lầm lầm lì lì, làm gì cũng một mình.
Họ còn tưởng một người mắc chứng tự kỷ như Lục Tuyệt, với tính cách đó thì sẽ độc thân cả đời chứ.
Ai mà ngờ được anh lại lấy vợ sớm hơn cả khối người trong số họ! Đã thế vợ của anh lại còn rất xinh đẹp nữa.
Ninh Tri đã trang điểm sửa soạn kỹ càng, dù gì cũng là vợ của Lục Tuyệt, cô không thể làm anh mất mặt với người ngoài được.
Bây giờ cô đã lấy lại được 60% hào quang, da trắng hơn trước, đường nét khuôn mặt cũng lộ ra vẻ tinh tế vốn có.
Mặc dù chưa đạt đến mức xinh đẹp động lòng người, rực rỡ tỏa sáng như sau khi khôi phục hoàn toàn nhưng cô vẫn ưa nhìn hơn bất kỳ cô gái nào trong căn phòng này.
Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt, cảm nhận được anh có vẻ căng thẳng khi gặp gỡ nhiều người như vậy.
Cô cố ý dùng đầu ngón tay chọc chọc vào lòng bàn tay anh, phân tán sự chú ý của anh.
Lúc này Lý Lị cười nói: "Hiểu Nguyệt, mình nhớ hồi học cấp ba cậu thích Lục Tuyệt nhất mà, ngày nào cũng mang bữa sáng cho cậu ấy nữa."
Hoắc Hiểu Nguyệt tức đến nỗi trừng mắt lườm cô ta.
Lý Lị đang cố tình.
Mọi người cũng nhớ chuyện này, Hoắc Hiểu Nguyệt theo đuổi Lục Tuyệt một thời gian dài nhưng tiếc là Lục Tuyệt chưa từng đáp lại tình cảm của cô ta.
Họ bất giác nhìn xem phản ứng của Ninh Trị, dẫu sao bây giờ cô cũng là vợ của Lục Tuyệt, làm gì có ai muốn gặp tình địch của mình.
Ninh Tri cong khóe môi, mỉm cười nói: "Cô nhớ nhầm rồi.
Hoắc Hiểu Nguyệt đã mang bữa sáng cho Lục Tuyệt từ hồi cấp hai lận." Lần trước cô xuyên về đã tận mắt chứng kiến.
Hoắc Hiểu Nguyệt ngượng ngùng, miệng lưỡi cũng xoắn lại: "Lục Tuyệt cũng nói với cô chuyện này à?"
Ninh Tri nở nụ cười, hoàn toàn không có màn đối đầu hay đấu khẩu như mọi người nghĩ: "Tình cảm của bọn tôi rất tốt, những chuyện từ lúc anh ấy học tiểu học cho tới cấp hai tôi đều biết kha khá."
Hoắc Hiểu Nguyệt không mấy vui vẻ lườm Ninh Tri một cái.
Cô đang khoe khoang tình cảm đây mà.
Hôm nay Ninh Tri đến là vì muốn nghe ngóng chuyện thời cấp ba của Lục Tuyệt, tuy nhiên cô hỏi ai cũng đều đáp không có ấn tượng gì.
Cô hỏi hồi cấp ba có ai bắt nạt Lục Tuyệt không, lớp trưởng cười cười nói với cô: "Mọi người đều bận chạy nước rút cho kỳ thi tốt nghiệp, chẳng ai lãng phí thời gian vào mấy chuyện vô bổ đâu." Cũng có nghĩa là không có ai bắt nạt Lục Tuyệt cả.
Ninh Tri cảm thấy cô không thu hoạch được gì từ cuộc họp mặt này.
Trước khi vào nhà vệ sinh, Ninh Tri dặn đi dặn lại rất nhiều lần rằng Lục Tuyệt không được tự ý uống đồ uống mà người khác đưa cho, cũng không được tự ý ăn đồ ăn mà người khác gắp cho.
Anh phải ngoan ngoãn chờ cô quay lại, không được đi lung tung.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Tuyệt nhìn cô, xen lẫn một chút ghét bỏ: "Tôi trẻ con?"
Anh không phải trẻ con.
"Tôi biết." Ninh Tri mỉm cười xoa đầu anh: "Nhưng anh còn dễ thương hơn cả trẻ con, người ta ghen tị với vẻ dễ thương của anh rồi hại anh thì phải làm thế nào.
Anh đi lung tung lỡ người ta bắt chàng trai dễ thương này đi mất thì phải làm sao đây."
Ninh Tri còn dỗ dành anh như dỗ con nít.
Lục Tuyệt cụp thấp mắt xuống, hai tai ửng đỏ, anh chầm chậm đáp: "Nhớ rồi."
Anh đã nhớ rồi.
Lúc này Ninh Tri mới yên tâm ra khỏi phòng ăn riêng.
Hoắc Hiểu Nguyệt cũng đứng lên đi theo cô.
Trên hành lang, Ninh Tri liếc nhìn Hoắc Hiểu Nguyệt: "Cô đi theo tôi làm gì?"
"Tôi cũng đi vệ sinh mà, ai đi theo cô chứ." Hoắc Hiểu Nguyệt xù lông.
Ninh Tri có cảm giác Lục Tuyệt giống như một chú cún con bị người ta bắt nạt, còn Hoắc Hiểu Nguyệt lại giống như một chú sư tử con hay đi bắt nạt người khác mà không biết tự lượng sức mình, cứ gầm gừ, trông thì hung dữ nhưng chỉ cần người ta tát một cái cũng đủ làm cô ta ngã văng.
"Ồ." Ninh Tri đáp bừa một tiếng, chẳng buồn để ý đến cô ta.
Hoắc Hiểu Nguyệt mang giày cao gót nên không đi nhanh bằng Ninh Tri.
Cô ta bị tụt lại phía sau, nhìn đôi chân dài của Ninh Tri mà bĩu môi.
Ninh Tri bước vào nhà vệ sinh trước, đúng lúc gặp Lý Lị cũng ở trong này cùng một cô gái khác không biết tên.
Hai người họ đang dặm phấn.
Họ thấy Ninh Tri bước vào, liếc xéo cô một cái, đầy vẻ xem thường, tiếp tục nói: "Hoắc Hiểu Nguyệt chẳng phải cậy gia thế tốt nên mới nhìn người bằng lỗ mũi à."
Ninh Tri thầm đồng tình, dựng tai lên chuẩn bị hóng chuyện.
Lý Lị nói: "Giàu thì đã làm sao, chẳng phải vẫn là não rỗng đấy thôi, nếu không phải cô ta có xuất thân tốt thì cái thứ ngu ngốc