Ninh Tri thấy mình đã xuyên trở lại.
Cô nhìn Lục Tuyệt đang ngủ say bên cạnh mình, dưới ánh đèn mờ ảo, ngũ quan thâm thúy của anh trở nên nhu hòa, ngây thơ hơn.
Ninh Tri nhìn một lúc lâu mới an tâm nhắm mắt đi ngủ.
Ngày hôm sau Ninh Tri tỉnh dậy cảm nhận được động tĩnh xung quanh mình.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy Lục Tuyệt đang mặc một bộ đồ ngủ hình hoa đứng dậy rời giường, sau đó đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Ninh Tri chớp mắt, cô dần tỉnh táo lại, nhìn đồ đạc trang trí bên trong phòng thì hơi sửng sốt.
Không đúng, không phải cô và Lục Tuyệt đang ở khách sạn nghỉ dưỡng của nhà họ Hoắc sao? Những thứ đồ đạc quen thuộc trước mặt đều cho thấy đây là nhà họ Lục, là phòng riêng của họ.
Ninh Tri nhíu mày, cô và Lục Tuyệt trở về khi nào? Rõ ràng ngày hôm qua cô và Lục Tuyệt còn đến buổi họp lớp của anh mà.
Cô cảm thấy không thể tin được.
Sau khi Lục Tuyệt rửa mặt xong đi ra Ninh Tri hỏi anh: "Lục Tuyệt, anh có nhớ chúng ta rời làng du lịch lúc nào không?"
Những giọt nước trên mặt Lục Tuyệt còn chưa khô đang lăn dài theo đường nét góc cạnh trên mặt anh, anh nhìn Ninh Tri không hiểu cô đang nói gì.
Ninh Tri lại hỏi: "Anh còn nhớ buổi họp lớp không?"
Lục Tuyệt hơi mím môi lắc đầu.
Ninh Tri đã đoán được phần nào, lần này là bởi vì quá khứ thay đổi nên hiện tại cũng đã khác.
Không có buổi họp lớp nào, cô và Lục Tuyệt cũng không đi đến khu nghỉ dưỡng.
Khi đi xuống lầu Ninh Tri thấy mẹ Lục hôm nay không ra ngoài.
Mẹ Lục mặc một bộ váy màu xanh lá cây, trên cổ đeo vòng ngọc trai, trên tay đeo vòng tay bằng ngọc màu đỏ thẫm, vô cùng lộng lẫy tinh xảo.
Lúc nào bà cũng ăn mặc rất đẹp đẽ chỉn chu.
Ninh Tri đi tới phòng khách, hỏi bà: "Mẹ, mẹ có nhớ ngày hôm qua con và Lục Tuyệt đi ra ngoài tham gia buổi họp lớn không?"
Mẹ Lục thắc mắc: "Tham gia họp lớp à? Con và Tiểu Tuyệt tham gia họp lớp của bạn học nào? Mẹ nhớ hôm qua con và nó ở trong phòng sách, mẹ còn nhờ chị Hoa mang nước đường lên cho hai đứa mà."
Ninh Tri đã có thể xác nhận chắc chắn mọi thứ đã thay đổi.
Không lâu sau khi ăn bữa sáng, Ninh Tri ngồi nói chuyện phiếm với mẹ Lục, còn Lâm Điềm Điềm ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Khiến Ninh Tri rằng có một ảo giác là Lâm Điềm Điềm chỉ hận không thể dùng ánh mắt của mình để xé nát khuôn mặt cô và áp nó vào mặt mình.
Thật đúng là chưa từ bỏ ý định.
Ninh Tri không để ý đến ánh mắt của Lâm Điềm Điềm, dù sao người kia có nhìn chằm chằm cô như thế nào thì cũng sẽ không làm cô bị thương được.
Lúc này, quản gia đến báo với mẹ Lục: "Thưa bà, cô Hoắc đến rồi."
Mẹ Lục đặt cái chén trong tay xuống, có vẻ kinh ngạc: "Mau mời con bé vào đi."
"Vâng thưa bà."
Nghe thấy Hoắc Hiểu Nguyệt tới đây, hai mắt Ninh Tri liền sáng lên, cô thật sự mong đợi không biết Hoắc Hiểu Nguyệt có nhận ra mình không.
Một lúc sau, quản gia đưa Hoắc Hiểu Nguyệt vào.
"Dì Lục." Hoắc Hiểu Nguyệt cười ngọt ngào, bước nhanh về phía trước chào hỏi mẹ Lục.
Mẹ Lục để cô ta ngồi bên cạnh: "Nghe nói cháu mới về nước à?"
"Cháu mới về thứ sáu tuần trước." Hoắc Hiểu Nguyệt xinh đẹp, lại giỏi dỗ ngọt người lớn bằng vẻ ngoan ngoãn ngọt ngào: "Hôm nay cháu đến đây để thăm dì Lục và Lục Tuyệt."
Mẹ Lục cười vỗ tay cô ta, sau đó giới thiệu với Ninh Tri và Lâm Điềm Điềm: "Đây là cô Hoắc, Hoắc Hiểu Nguyệt.
Lúc nhỏ con bé đã giúp đỡ Tiểu Tuyệt, con bé và Tiểu Tuyệt là bạn học từ tiểu học đến cấp ba đấy."
Bà quay sang Hoắc Hiểu Nguyệt nói: "Đây là con dâu lớn của dì, Lâm Điềm Điềm, còn đây là vợ của Tiểu Tuyệt, Ninh Tri"
Ánh mắt Hoắc Hiểu Nguyệt rơi vào trên mặt Ninh Trị, cô ta sửng sốt: "Là cô?"
Ninh Tri nở nụ cười: "Cô còn nhận ra tôi không?"
Hoắc Hiểu Nguyệt vừa rồi còn chưa chắc chắn lắm, cô ta cảm thấy dáng vẻ của Ninh Tri có hơi khác trước, cũng không còn dáng vẻ khiến người ta lóa mắt như lần đầu gặp mặt, nhưng khi nghe Ninh Tri nói thì cô ta có thể chắc chắn rằng mình không nhận sai người.
"Đương nhiên là có." Hoắc Hiểu Nguyệt gật đầu.
Mẹ Lục tò mò hỏi: "Hai đứa quen nhau à?"
Hoắc Hiểu Nguyệt nói với bà: "Khi cháu học cấp ba có một lần anh trai cháu bị tai nạn ô tô, cô ấy đã nhờ lái xe nhà dì giúp đỡ đưa anh trai cháu đến bệnh viện."
Nếu không có Ninh Tri giúp đỡ thì lúc đó cô ta mờ mịt không biết làm sao nhất định sẽ trì hoãn việc chữa trị vết thương cho anh trai.
"Cô gái mà nhà họ Hoắc muốn tìm là Tiểu Tri sao?" Mẹ Lục cũng nhớ chuyện này, lúc trước nhà họ Hoắc hi vọng tìm được cô gái ấy để đã đích thân cảm ơn.
Nhưng lại không biết tên hay thông tin liên lạc gì của cô ấy, vì vậy nên phải tìm con trai bà, nhờ nó liên lạc với cô gái ấy.
Nhưng Tiểu Tuyệt không muốn nói.
Nhà họ Hoắc không tìm được người nên chuyện này đành tạm gác lại.
Đi một vòng lại không ngờ rằng người mà họ đang tìm lại Ninh Tri.
Vốn dĩ Hoắc Hiểu Nguyệt biết Lục Tuyệt đã kết hôn, còn đang tò mò không biết anh cưới ai, hóa ra lại là Ninh Tri khiến cô ta hơi kinh ngạc.
Khi đó Ninh Tri là bạn gái của Lục Tuyệt, bây giờ cô đã là vợ của Lục Tuyệt, đó dường như là chuyện đương nhiên.
Hoắc Hiểu Nguyệt gật đầu: "Cô ấy đã giúp cháu và anh trai."
Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn Ninh Tri đầy tiếc nuối, lẽ nào là con gái mười tám thay đổi quá nhiều sao?
Ninh Tri trước kia rất xinh đẹp, khiến cô ta nhìn mà choáng cáng.
Bây giờ Ninh Tri vẫn ưa nhìn, nhưng cũng không thiếu người đẹp hơn cô.
Ninh Tri hỏi Hoắc Hiểu Nguyệt: "Sau này chân của anh trai cô hồi phục như thế nào rồi?"
"Vết thương ở chân của anh trai tôi đã hồi phục rất tốt, nghỉ ngơi mấy tháng là bình phục trở lại." Hoắc Hiểu Nguyệt phàn nàn, nhưng giọng điệu rất gần gũi: "Sao cô không để lại tên hay số điện thoại, làm chúng tôi không tìm được cô.
"
Ninh Tri mỉm cười, cô nhắc nhở Hoắc Hiểu Nguyệt: "Còn nhớ tôi đã nói gì không?"
Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn cô chớp mắt đầy nghi hoặc.
Ninh Tri nhếch môi: "Lúc đó tôi đã nói là lần sau chúng ta gặp lại cô nên gọi tôi là vợ của Lục Tuyệt.
Hoắc Hiểu Nguyệt trừng mắt với cô, sao cô có thể nghiêm túc như vậy chứ, cô ta quay đầu lại mách với mẹ Lục: "Dì Lục, con dâu dì bắt nạt cháu kìa."
Mẹ Lục nghe thấy giọng điệu trêu ghẹo của Ninh Tri thì cười nói: "Dì chỉ giúp người thân không nói lý."
Lâm Điềm Điềm ở bên cạnh thấy ba người họ trò chuyện sôi nổi, cô ta bị gạt ra ngoài như người xa lạ, không đúng, bọn họ trực tiếp coi như cô ta không tồn tại luôn.
Đặc biệt là mẹ Lục, bà càng ngày càng trở nên bất công.
Lâm Điềm Điềm không khỏi xen vào: "Tiểu Trị, cô Hoắc là khách, đột nhiên đưa ra yêu cầu bất lịch sự như vậy thì đúng là không phải." Cô ta chất vấn Ninh Trị: "Không phải vì em nghe nói cô Hoắc và Lục Tuyệt học cùng lớp với nhau từ tiểu học đến cấp ba nên cố tình gây khó dễ cho cô Hoắc đấy chứ?"
Ninh Tri nghĩ mà thấy buồn cười, chẳng lẽ Lâm Điềm Điềm mất đi gần hết hào quang cướp được nên chỉ số thông minh cũng giảm xuống sao: "Cô nói tôi làm khó Hoắc Hiểu Nguyệt sao? Tại sao phải vậy?"
Lâm Điềm Điềm cố tình bắt bẻ cô: "Bởi vì cô Hoắc và Lục Tuyệt là thanh mai trúc mã, chị nghe nói cô Hoắc luôn rất thích Lục Tuyệt."
Ninh Tri trực tiếp hỏi Hoắc Hiểu Nguyệt: "Cô cho rằng cô và Lục Tuyệt là thanh mai trúc mã sao?"
Hoắc Hiểu Nguyệt đã từng được Ninh Tri dạy dỗ, biết miệng lưỡi hung ác của Ninh Tri, hơn nữa, cô ta luôn theo đuổi Lục Tuyệt nhưng anh cũng không thèm đếm xỉa gì đến cô ta cả.
Bây giờ nghe thấy Lâm Điềm Điềm nói là thanh mai trúc mã thì thậm chí còn cảm thấy người kia đang cười nhạo mình.
Hoắc Hiểu Nguyệt nói thản nhiên: "Tôi hy vọng tôi và Lục Tuyệt là thanh mai trúc mã, nhưng tiếc là Lục Tuyệt quá khó giao tiếp." Cô ta nói với ý oán trách nho nhỏ, mách mẹ Lục: "Từ lúc tiểu học đến cấp ba anh ấy chưa bao giờ nói chuyện với cháu quá năm câu."
"Một câu là tránh ra."
"Một câu là phiền phức."
Hoắc Hiểu Nguyệt bắt chước vẻ mặt không có cảm xúc của Lục Tuyệt: "Một câu là cút đi." Cô ta đúng là sống không còn gì luyến tiếc nữa rồi.
Mãi cho đến sau vụ tai nạn của anh trai cô ta mới hoàn toàn tỉnh táo, học cách ngừng làm những