Bữa tiệc sắp bắt đầu, mẹ Lục đã uống thuốc, uống nước nóng khiến bà nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ninh Tri ngồi một bên, thấy sắc mặt của mẹ Lục đã khá lên rất nhiều trong lòng mới yên tâm.
Ninh Tri đứng lên.
"Cô đi đâu vậy?" Lâm Điềm Điềm phản ứng rất nhanh: "Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng chuẩn bị đi ra ngoài thôi, giờ chỉ có Thâm Viễn đang chiêu đãi khách khứa bên ngoài, chắc là anh ấy đang bận lắm."
Lâm Điềm Điềm quay đầu lại mỉm cười nói với mẹ Lục: "Mẹ, mẹ không được thiên vị Tiểu Tri, để cô ấy lười biếng đâu."
Mẹ Lục vỗ vỗ tay cô ta: "Ở đây không có việc gì phải giúp đỡ hết, Tiểu Tri không cần ở đây."
Lâm Điềm Điềm tiếp tục nói: "Con cũng muốn ở cùng với Tiểu Tri, lát nữa lại đi cùng với mẹ lên sân khấu, dính tí ánh sáng nữa chứ."
Mẹ Lục cảm thấy tối nay con dâu cả rất biết nói chuyện: "Con chỉ giỏi cái miệng thôi."
Ninh Tri liếc nhìn Lâm Điềm Điềm, ánh mắt khẽ co giật: "Tôi vừa mới đứng lên, còn không nói lời nào thì cô đã nói một đống rồi, cái gì cũng để cô nói hết."
Lâm Điềm Điềm lập tức chững một hơi.
Ninh Tri cười nói: "Tôi đi vệ sinh mà sao cô lại căng thẳng thế?"
Vẻ mặt Lâm Điềm Điềm dịu đi: "Tôi căng thẳng sao?" Cô ta thở dài: "Chuyện vừa rồi xảy ra với mẹ làm tôi sợ chết khiếp, vẫn chưa hồi phục."
Mẹ Lục đột nhiên lên cơn đau bụng là chuyện cô ta hoàn toàn không ngờ tới.
Cô ta có kế hoạch khác, nhưng bây giờ lý do mẹ Lục bị bệnh lại càng tốt hơn.
Ninh Tri nhìn thẳng cô ta một cái, không nói lời nào bước ra khỏi phòng nghỉ.
Ngay vào lúc cửa phòng đóng lại sắc mặt Ninh Tri liền trầm xuống.
Cô vén váy chạy nhanh ra thang máy.
Trong phòng khách sạn.
Ánh nến khẽ đung đưa, xuyên qua ánh nến có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo lạnh lùng của Lục Tuyệt ở trên trên sô pha đã nhuộm một lớp màu đỏ nhạt.
Đôi môi mỏng của anh mím chặt, lông mày cũng nhíu lai.
Nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đỏ dưới chân mềm nhũn ra như nước, dưới ánh đèn hai mắt cô ta sáng rực, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ưu tú trước mặt.
Cô ta đã từng tiếp xúc với vài người đàn ông, nhưng không ai trong số họ có thể so sánh với anh Lục này.
Dù mắc chứng tự kỷ nhưng anh lại có ngoại hình đẹp và gia cảnh tốt, dù cả đời anh không nói lời nào thì vẫn hơn hẳn những tên đàn ông nghèo kiết xác, dầu mỡ đầu trọc hói, bụng bia mà còn lắm chuyện kia.
Với một người như anh Lục thì có lẽ trong đời cô ta cũng chỉ có cơ hội được tiếp xúc một lần này mà thôi.
Cô ta muốn nắm bắt cơ hội.
Cô phục vụ áp sát phần thân trên của mình vào chân Lục Tuyệt, lặp lại: "Anh Lục, tôi là chị gái đây."
Lục Tuyệt ngước mắt lên, đôi mắt đen láy mờ mịt, lại ngây thơ, tầm mắt từ chỗ xa xăm rơi vào gương mặt của nhân viên phục vụ.
Cô phục vụ nhìn Lục Tuyệt, vui mừng khôn xiết.
Nhưng lại thấy Lục Tuyệt mím môi, giọng nói trầm khàn: "Xấu cô."
Cô thật xấu xí.
Cô phục vụ choáng váng.
Sau đó cô ta nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông đầy vẻ tức giận: "Cút đi."
Lục Tuyệt giống như con chó xù lông, nói với vẻ hung tợn: "Cút đi."
Cô phục vụ lấy lại tinh thần, vừa rồi cô ta chỉ nghĩ anh Lục này lạnh lùng, bí hiểm.
Còn bây giờ lại thấy anh thật dễ thương.
Một số người thích giả vờ tỏ ra dễ thương, nhưng sự đáng yêu của anh thì là thật.
Cô phục vụ đánh bạo, đưa tay ra định chạm vào khuôn mặt đẹp trai quá mức của anh.
Một giây tiếp theo đã bị Lục Tuyệt đẩy ra.
Rõ ràng là anh đang tức giận, sức lực của người đàn ông quá mạnh, mu bàn tay của nhân viên phục vụ lập tức đỏ lên.
"Cút, cút, cút." Lục Tuyệt cau mày, vẻ mặt đẹp trai vừa mất kiên nhẫn, vừa cáu kỉnh, lại thêm tức giận, tiếng nói tức giận trào ra từ cổ họng, trầm và sâu.
Lúc này Lục Tuyệt giống như một con rồng giận dữ gầm thét, trên mặt tràn đầy vẻ dữ tợn.
Tay nhân viên phục vụ bị hất ra đập vào bàn cà phê thủy tinh bên cạnh, đau đến suýt khóc.
Cô ta không muốn bỏ qua một cơ hội hiếm có như vậy.
Nhìn sắc mặt Lục Tuyệt càng ngày càng đỏ, cô ta thầm vui mừng, giờ anh không muốn cô ta nhưng lát nữa nhất định sẽ chủ động ôm cô ta thôi.
Lục Tuyệt chán ghét người này và mùi của nơi này, anh sốt ruột đứng dậy muốn rời khỏi đây.
Nhìn thấy Lục Tuyệt định rời đi, nhân viên phục vụ muốn đưa tay kéo vạt áo của anh lại, Lục Tuyệt tức giận đập mạnh ly rượu trên bàn cà phê xuống, đôi mắt đẹp như hoa đào tràn đầy tức giận: "Cút đi, cút đi."
Rượu đỏ trực tiếp đổ lên mặt nhân viên phục vụ còn chưa kịp đứng lên, ly rượu cũng rơi xuống đá cẩm thạch nhẵn nhụi phát ra tiếng "choang".
Tóc nhân viên phục vụ dính đầy rượu đỏ, bị rượu đỏ chảy vào mắt, cô ta vội vàng nhắm mắt lại.
Cả người chật vật vô cùng, làm gì còn vẻ quyến rũ như vừa rồi nữa?
Cánh cửa đột ngột bị mở ra.
Nhân viên phục vụ đang ngồi trước sô pha khẽ mở mắt, cô ta nhìn thấy một bóng người màu xanh bước vào.
Dưới ánh đèn rực rỡ, người phụ nữ bước vào có nước da trắng trẻo, đường nét khuôn mặt thanh tú, trông vô cùng xinh đẹp.
Nhân viên phục vụ nhìn Lục Tuyệt vừa rồi còn hung dữ không thèm nhìn mình đang bước nhanh đi tới bên người phụ nữ, anh cúi đầu xuống, thân thể dán sát vào người phụ nữ, chân tay luống cuống lôi kéo cổ tay cô, cực kỳ ỷ lại.
Lục Tuyệt nắm tay Ninh Tri, anh vừa bối rối vừa nóng nảy: "Ghét cô ta, anh."
Anh cố nén giọng nói với Ninh Tri: "Giận, anh."
Người phụ nữ đó rất đáng ghét, anh rất tức giận.
Ninh Tri liếc nhìn khung hiển thị trên đầu Lục Tuyệt, đã có ba tia chớp và mây đen hiện lên.
Anh ấy thực sự rất rất tức giận.
"Được rồi, tôi hiểu rồi." Ninh Tri an ủi anh: "Tiểu Tuyệt Tuyệt đừng nóng giận, tôi sẽ dạy cho người xấu một bài học giúp anh nhé."
Lục Tuyệt mím môi, một tia chớp màu đen lập tức biến mất.
Anh đã bớt được chút tức giận rồi.
Ninh Tri nhìn nhân viên phục vụ đang ngồi trên mặt đất, trên mặt có rượu đỏ, trông chật vật vô cùng, trong phòng còn có mùi thơm nồng nặc, làm sao mà cô không hiểu đã xảy ra chuyện gì chứ?
Ninh Tri nhìn cô phục vụ với vẻ ngạo mạn: "Mắt nhìn của Lâm Điềm Điềm không được tốt lắm nhỉ.
Tìm hạng người như cô để làm nhục Lục Tuyệt à? Hay là muốn làm nhục tôi?"
Cô phục vụ rùng mình, vừa nhục nhã vừa khiếp sợ.
Cô ta cho rằng đối phương đi vào nhìn thấy cảnh tượng như vậy ít nhất cũng sẽ mất tự chủ mà chất vấn mình.
Nhưng lại không phải, đối phương khinh thường cô ta, có lẽ có thể nói là đối phương không hề coi cô ta ra gì.
Cô phục vụ cảm