Lúc cắt bánh gato, Lục Tuyệt đứng bên cạnh Ninh Trị, dựa sát vào cô.
Hơi nóng trên người anh vẫn chưa hoàn toàn tan hết, anh tham lam hấp thụ sự mát mẻ trên người Ninh Trị, bàn tay đang buông thõng bên người muốn cầm lấy tay cô.
Ninh Tri hoàn toàn bị chiếc bánh gato của mẹ Lục hấp dẫn, nên không trông thấy ảnh mắt khao khát của Lục Tuyệt.
Anh cụp mi xuống, ánh mắt rơi trên bàn tay của Ninh Tri, những ngón tay trắng nõn thon dài khẽ đặt trên váy dạ hội càng lúc càng trắng như ngọc.
Lục Tuyệt không biết cái gì là đẹp, nhưng anh thích bàn tay này.
Anh thử vươn tay ra, hơi dè dặt chạm lên mu bàn tay của Ninh Tri.
Ninh Tri cảm nhận được sự đụng chạm trên tay, cô quay đầu lại, chỉ thấy Lục Tuyệt rũ mi xuống, hàng lông mày khẽ run lên.
Dưới ánh đèn, vành tai anh trở nên hơi đỏ.
Ninh Tri trở tay nắm lấy tay anh, cười rạng rõ ghé lại bên tại anh rồi hỏi: "Anh có muốn ăn bánh gato không?"
Lục Tuyệt khẽ mím môi rồi nhẹ nhàng gật đầu, giữa mày toát ra vẻ ngoan ngoãn.
Đầu bên kia, Lâm Điềm Điềm vẫn luôn cúi đầu, trông có vẻ rất yên tĩnh.
Mà vẻ mặt Lục Thâm Viễn đang ngồi bên cạnh cô ta lại hơi phức tạp.
Bây giờ ánh mắt của tất cả khách mời đều đổ dồn lên người hai người Lục Tuyệt và Ninh Tri, không ai chú ý đến sự khác thường của Lục Thâm Viễn.
Người vui vẻ nhất trong bữa tiệc chính là mẹ Lục, mặc dù vừa rồi bà bị ốm, trên khuôn mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi, nhưng nhìn thấy đứa con trai út xuất hiện trong buổi tiệc sinh nhật của mình, chúc mừng mình, dẫu cho anh không hề nói lời chúc phúc gì mà chỉ cúi đầu ở bên cạnh, nhưng những điều này đã tiến bộ rất lớn rồi.
Kể từ khi Lục Tuyệt còn nhỏ, mẹ Lục đã sắp xếp cho anh đi nhà trẻ như bao đứa trẻ khác.
Cấp một, cấp hai, cấp ba rồi đại học cho đến tận lúc kết hôn, bà đều mong con trai có thể sống như những người bình thường.
Sinh nhật mỗi năm, mẹ Lục đều cầu nguyện một điều duy nhất: "Con trai út của bà có thể bình an, vui vẻ."
Giây phút mẹ Lục thổi nến, dưới ánh đèn vàng nhạt, Ninh Tri nhìn thấy ánh sáng hiện lên trong đuôi mắt của bà.
Ninh Tri siết chặt tay của Lục Tuyệt, cô có thể đoán được đại khái mẹ Lục cầu nguyện điều gì.
Sau khi cắt bánh gato xong, Lâm Điềm Điềm đột nhiên nói rằng mình không khỏe, muốn trở về trước.
Lục Thâm Viễn không hề nói gì nhiều, chỉ kêu cô ta nghỉ ngơi cho tốt.
"Chờ chút đã." Ninh Tri lên tiếng ngăn cản Lâm Điềm Điềm rời khỏi.
Khóe miệng cô nở một nụ cười, nhìn cô ta với ý vị sâu xa: "Bác sĩ Kim còn chưa rời đi, nếu cô không khỏe, tôi có thể nhờ ông ấy xem giúp cô."
Lâm Điềm Điềm mỉm cười gượng gạo: "Không cần, tôi chỉ hơi buồn ngủ, muốn trở về nghỉ ngơi thôi."
"Vậy được rồi." Ninh Tri gật đầu: "Nếu cô buồn ngủ thì có thể đến phòng nghỉ ngơi một lát.
Bởi vì sau bữa tiệc, chúng ta còn phải trao đổi một số chuyện quan trọng cần nữa."
Trong lòng Lâm Điềm Điềm giật thót, nụ cười trên mặt cô ta càng gượng gạo hơn: "Là có chuyện gì sao?"
"Chuyện rất quan trọng"
Lòng tà ác của Ninh Tri lại nổi lên, cô đang cố ý để Lâm Điềm Điềm suy đoán, khiến trong lòng cô ta không yên: "Nếu như cô rời khỏi bữa tiệc, có thể sẽ mất cơ hội biện giải cho mình đấy."
Nói xong, Ninh Tri mỉm cười, xoay người trở lại bên cạnh mẹ Lục.
Lục Thâm Viễn thấy sắc mặt Lâm Điềm Điềm khó coi, rốt cuộc vẫn quan tâm đến cô ta: "Sao thế? Hai người cãi nhau à?"
"Không phải." Lâm Điềm Điềm siết chặt tay của Lục Thâm Viễn: "Vẻ ngoài của em sẽ khôi phục trở lại, em cũng sẽ bồi bổ lại dáng người, anh đừng giận em nhé."
Rõ ràng cô đã cảm nhận được Lục Thâm Viễn để ý tới sự thay đổi đột ngột của về ngoại hình của mình.
Lục Thâm Viễn thở dài, xoa đầu cô ta, giọng nói vẫn dịu dàng như trước kia: "Đừng nghĩ ngợi nhiều."
Lâm Điềm Điềm nhìn Lục Thâm Viễn với ánh mắt chăm chú: "Nếu như có người bắt nạt em, anh sẽ đứng về phía em, giúp đỡ em hay không?"
Nếu là trước kia lúc vẫn chưa đánh mất vầng hào quang, đôi mắt của Lâm Điềm Điềm sẽ trở nên vừa to lại vừa đẹp dưới tác dụng của nó.
Chỉ cần cô ta nhìn Lục Thâm Viễn, bất kể cô ta đưa ra yêu cầu gì, anh ta đều đồng ý với vẻ chiều chuộng lại vừa bất đắc dĩ.
Nhưng bây giờ, đôi mắt cô ta đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, vẻ ngoài cô ta giống ba Lâm nhiều hơn một chút.
Mắt hơi nhỏ, cũng không có thần.
Dù cô ta nhìn Lục Thâm Viễn đầy thâm tình và ngưỡng mộ, cũng sẽ không khiến anh ta cảm thấy rung động.
Lục Thâm Viễn mỉm cười: "Không có ai dám bắt nạt em cả, anh sẽ bảo vệ em."
Anh ta thích Lâm Điềm Điềm là vì cô ta tốt bụng, chứ không phải chỉ vì vẻ ngoài của cô ta.
Bởi một lần sơ ý, anh ta không dẫn tài xế theo, sau khi bàn chuyện xong xuôi với khách hàng, Lục Thâm Viễn đi ra khỏi quán bar thì bị người ta chùm bao lôi vào hẻm nhỏ cướp tiền.
Đó là một băng cướp chuyên nghiệp, bên ngoài hẻm nhỏ có rất nhiều người qua lại, nhưng chỉ có Lâm Điềm Điềm nguyện ý ra mặt.
Vóc dáng cô ta mảnh khảnh yếu ớt nhưng lại rất can đảm và tốt bụng.
Dáng vẻ cô ta mặc một chiếc váy màu trắng, nôn nóng muốn cứu anh ta vẫn luôn khắc ghi trong đầu Lục Thâm Viễn.
Cô ta là điểm yếu của Lục Thâm Viễn.
Lâm Điềm Điềm bày vẻ mặt cảm động, sự lo lắng trong lòng dần phôi phai: "Cám ơn anh đã ở bên cạnh em."
Sau khi bữa tiệc kết thúc, khách khứa lần lượt rời khỏi.
Bầu không khí trong phòng nghỉ ngơi trở nên hơi gượng gao.
Mẹ Lục giành lên tiếng trước: "Tiểu Tri, con nói có chuyện muốn nói, là chuyện gì vậy?"
"Mẹ đợi một chút ạ." Ninh Tri liếc nhìn Lâm Điềm Điềm đang ngồi trong góc sô pha đằng kia: "Con còn muốn chờ một người nữa."
Lâm Điềm Điềm bất giác siết chặt bàn tay lại.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng nghỉ, Ninh Tri bước tới mở cửa.
"Đã đưa người tới rồi." Vệ sĩ nói cho Ninh Tri biết.
Ninh Tri nhìn nữ nhân viên phục vụ bên cạnh anh ta.
Cả người cô ta ướt nhẹp, rõ ràng bị người dội tỉnh, trên cổ áo vẫn còn vết rượu vang đỏ, toàn thân vô cùng chật vật.
Hàn Thu sợ hãi, dè dặt liếc nhìn Ninh Tri một cái.
Người từng tới tìm Hàn Thu trước kia có nói cô ta rằng, chỉ cần cô ta trả giá bằng khuôn mặt này của chính mình.
Bây giờ đứng gần nhìn thấy dáng vẻ của Ninh Tri, cô ta mới nhận ra, đối phương muốn cô ta làm kẻ thay thế cho người phụ nữ trước mặt này.
Quả thật mặt mày Hàn Thu có mấy phần tương tự với đối phương.
Tuy nhiên, trong lòng cô ta lại chợt sinh ra cảm giác tự ti.
Làn da của người nọ rất trắng, có một loại trong suốt sạch sẽ của tuyết trắng, đường nét tinh tế, khiến cô ta hoàn toàn không có cách nào so sánh được.
Đã vậy Ninh Tri còn có một đôi mắt long lanh, lấp lánh ánh sáng.
Cô ta tiếp nhận sự đào tạo ở thẩm mỹ viện, biết rằng có được một đôi mắt như vậy thì sẽ xinh đẹp đến nhường nào, cho dù là phẫu thuật thẩm mỹ cũng không tạo ra được.
Dù sao chỉ có thể sửa được hình dáng đôi mắt thôi, còn thần thái và ánh mắt lại là trời sinh.
Ban đầu Hàn Thu cho rằng bản thân mình cũng được coi là thanh tú, có tự tin để quyến rũ được Lục Tuyệt.
Bây giờ đối mặt với chính thất xinh đẹp chói mắt này, cô ta xấu hổ đến mức không ngẩng đầu nổi.
"Đi vào đi, nói ra tất cả những gì cô đã làm cùng với người đã sai khiến cô." Ninh Tri lạnh lùng nói.
Vệ sĩ đẩy Hàn Thu vào bên trong.
"Đây là..." Vẻ mặt của Mẹ Lục và ba Lục, còn cả Lục Thâm Viễn đang ngồi bên cạnh Lâm Điềm Điềm đều tỏ ra mờ mịt khó hiểu.
"Đây là nhân viên phục vụ làm việc trong khách sạn mấy ngày trước.
Lúc con vừa mới lên lầu tìm Lục Tuyệt thì phát hiện cô ta đang đốt hương kích dục trong phòng, muốn làm hại Lục Tuyệt."
Ninh Tri lạnh lùng nói: "May mà con phát hiện kịp lúc, nếu không Lục Tuyệt đã bị cô ta làm hại rồi."
Vốn dĩ Ninh Tri muốn nói rằng Lục Tuyệt suýt nữa đã không giữ được trong sạch, nhưng lời vừa mới đến bên miệng, cuối cùng cô vẫn thay đổi cách nói.
Sống lưng Lục Tuyệt thẳng tắp, buông mí mắt xuống, yên tĩnh ngồi trên sô pha, như thể chuyện ở chỗ này không hề liên quan gì tới mình.
Mẹ Lục tỏ ra hơi sốc, bà nào nghĩ tới vừa rồi lại có người muốn làm hại con trai mình.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Vẻ mặt bà trở nên nghiêm túc, lạnh lùng chất vấn cô nhân viên phục vụ: "Cô có mục đích gì?"
Vệ sĩ nhà họ Lục có xuất thân không hề đơn giản, rất am hiểu thẩm vấn người khác, nhất là kiểu con gái bình thường như Hàn Thu này.
Họ vẫn còn chưa giở hết các cách, cô ta đã khai ra tất cả mọi chuyện một lượt rồi.
Cơ thể Hàn Thu lạnh đến phát run.
Cô ta run rẩy cánh môi, lần nữa kể lại chuyện này một lượt: "Là cô ta, là cô ta sai tôi, nói rằng tôi có vẻ ngoài rất giống với cô gái này nên có thể thay thế cô ấy."
Hàn Thu vừa ngốc nghếch lại vừa ngây thơ, bị mờ mắt bởi mấy lời ngon ngọt của người xấu.
"Là cô ta dụ dỗ tôi, còn sắp xếp cho tôi vào làm việc ở đây." Hàn Thu chỉ muốn mau chóng khai rõ một năm một mười ra, sau đó rời đi.
Bây giờ cô ta đã tỉnh táo lại rồi, đây là khúc mắc giữa những kẻ có tiền, một nhân vật nhỏ bé như cô ta bị liên lụy kéo vào, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
"Cô nói dối."
Giây phút sự thật bị vạch trần, trái lại cả người Lâm Điềm Điềm đều trở nên bình tĩnh, chỉ nói miệng mà không có chứng cứ, chỉ cần cô ta không chịu thừa nhận, Ninh Tri hoàn toàn không thể làm gì được cô ta.
"Tôi hoàn toàn