Trong thư phòng có mùi bánh ngọt ngào thoang thoảng.
Ninh Tri nhìn về phía đỉnh đầu Lục Tuyệt, trong khung tâm tình trống rỗng, không có mặt trời nhỏ nào hiện ra.
Cô ghé sát vào bên tai Lục Tuyệt, ôn nhu nói: “Em đã phải xếp hàng rất lâu mới mua được đấy, chân cũng đứng đến tê rần.” Cô lừa hắn, tiệm bánh ngọt đúng là có chút đông khách nhưng cũng không cần phải xếp hàng.
Ninh Tri lừa gạt hắn: “Lục Tuyệt, nếu như anh thích ăn, mỗi ngày em đều có thể xếp hàng mua cho anh ăn.”
Cô nhìn chằm chằm khung tâm tình trên đỉnh đầu Lục Tuyệt nhưng mà không hề có phản ứng.
Hắn không thích ăn? Hay là bánh kem ăn không ngon?
Nghe thấy cô vất vả đi mua bánh kem cho hắn mà hắn cũng không có chút vui vẻ nào sao?
Lục Tuyệt lắc đầu, “Không thích, không xếp hàng.”
Hắn không thích, cũng không muốn cô phải đi xếp hàng.
Ninh Tri hiểu ý hắn, xem ra lần này cô không lấy được mặt trời nhỏ.
Lúc này cô mới nhìn về phía nhóc con đang gắt gao ôm T-Rex chu miệng nhỏ lên, “Trí Cao, lại đây.”
Diệp Trí Cao hít hít cái mũi, hai chân nhỏ xíu bất an dẫm lên nhau vài cái cũng không nhúc nhích.
Ninh Tri cảm thấy buồn cười, thằng nhóc này cũng có chút cảnh giác đấy, “Có muốn ăn bánh kem không?”
Diệp Trí Cao ôm T-Rex đi qua, thanh âm nó non nớt, lời lẽ chính đáng nói: “Không phải em muốn ăn bánh kem, là T-Rex muốn ăn.”
“Em xin lỗi anh họ, chị sẽ cho em ăn bánh kem.”
Ninh Tri lại giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt phúng phính của nó, “Còn có về sau em không được tùy tiện mắng chửi người khác là đồ ngốc, cho dù là với anh họ em hay là bạn học nhỏ ở lớp em, nếu để chị phát hiện, chị sẽ trói em lại đặt trước mặt em mười cái bánh kem lớn, chỉ cho em xem không cho em ăn.”
Ninh Tri hư hỏng nói, “Nga, chị còn đem T-Rex của em vứt bỏ.”
Diệp Trí Cao nhanh chóng ôm lấy T-Rex của mình, “Không thể ném long long.”
Nó nhấp nhấp miệng nhỏ, nhỏ giọng nói với Lục Tuyệt: “Thật xin lỗi.”
Ninh Tri: “Em là con gái sao? Nói chuyện nhỏ như thế.”
Diệp Trí Cao ủy khuất, nó nâng cao thanh âm, trong giọng nói còn mang theo chút trẻ con: “Thật xin lỗi, em không nên mắng anh là đồ ngốc.”
Ninh Tri đem phần bánh kem nhỏ chưa động tới đấy đến trước mặt nhóc, “Ăn đi.”
Đôi mắt đen bóng to tròn của thằng nhóc sáng ngời.
Ninh Tri ghé sát vào Lục Tuyệt, cố gắng tranh công: “Trí Cao mắng anh, em giúp anh dạy dỗ thằng nhóc.” Nhìn thấy môi hắn hơi khô, cô đem ly nước bên cạnh đưa tới tay hắn, “Về sau ai mắng anh, em đều sẽ giúp anh dạy dỗ chúng.”
Cô đụng vào tay Lục Tuyệt, đầu ngón tay hắn lạnh lạnh.
Còn chưa nghe thấy Lục Tuyệt đáp lại, Ninh Tri ngước mắt nhìn Diệp Trí Cao đang vui vẻ ăn bánh kem, trên đầu thằng nhóc vậy mà lại nhảy ra một mặt trời nhỏ, không có khung tâm tình, mặt trời nhỏ