Hơi thở ấm áp phả vào gáy Ninh Tri, làm cô hơi ngứa.
Bên tai là tiếng thì thầm của Lục Tuyệt, tai cô cũng đã mềm ra rồi.
Mà Lục Tuyệt vẫn giống như vô cùng tủi thân, như nhóc đáng thương vậy, tiếp tục thì thầm: "Đừng bỏ rơi anh, đừng bỏ rơi.
"
Lục Tuyệt sẽ không giải thích cho mình, cũng không hiểu phải tranh luận cho mình, anh chỉ biết là chị gái kỳ lạ không thể bỏ rơi anh.
Đầu anh chôn ở hõm vai Ninh Tri không ngừng di chuyển cọ xát, giống như cún con dính chủ không muốn buông ra, khe khẽ kêu, xin chủ nhân đừng bỏ rơi nó.
"Bỏ rơi anh? Sao em lại muốn bỏ rơi anh chứ?" Ninh Tri có phần không hiểu.
Lục Tuyệt mấp máy môi, cố chấp nói: "Đừng bỏ rơi.
"
Ninh Tri không rõ vì sao đột nhiên Lục Tuyệt sẽ có suy nghĩ kỳ quái này.
Cô xoay người, đối mặt với anh, dưới ánh đèn mờ, đội mắt đào hoa xinh đẹp của Lục Tuyệt tối lại, anh mím môi, trên đỉnh đầu vẫn treo một đám mây đen nhỏ.
Anh vẫn đang không vui.
Ninh Tri mở miệng dỗ dành anh: "Nơi này là nhà của anh, không ai dám vứt bỏ anh cả.
"
Lục Tuyệt sốt ruột nói: "Em đừng bỏ rơi, anh.
"
Ninh Tri duỗi tay bóp khuôn mặt tuấn tú lạnh trắng của anh, cười trả lời: "Ừm, em cũng sẽ không bỏ rơi anh.
"
Một giây sau, đám mây đen nhỏ trong ô hiển thị trên đỉnh đầu Lục Tuyệt biến mất.
Ninh Tri hơi ngạc nhiên, hóa ra anh cho rằng mình sắp bị bỏ rơi nên không vui sao?
Ninh Tri cảm thấy buồn cười, trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao có thể có suy nghĩ siêu cấp đáng yêu như thế này.
Ninh Tri mặt đối mặt với Lục Tuyệt, cô nói cho anh biết: "Bây giờ quan hệ giữa chúng ta là vợ chồng, là hợp pháp, nếu như muốn tách ra, không muốn ở bên đối phương nữa thì cần người kia đồng ý ký tên.
"
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, anh nói: "Không ký, anh.
"
Ninh Tri cong mắt cười: "Ừm, không ký, chúng ta chỉ có thể mãi mãi ở bên nhau thôi.
"
Đáy mắt đen nhánh của Lục Tuyệt bừng lên ánh sáng, anh lẳng lặng nhìn Ninh Tri, vẻ mặt ngơ ngác, anh muốn mãi mãi ở bên chị gái kỳ lạ.
Ninh Tri tiến tới, dán môi vào trên môi anh: "Ngủ đi.
"
Cô lại thu hoạch được một mặt trời nhỏ.
Lục Tuyệt thích có qua có lại, anh cũng xích lại gần Ninh Tri, chủ động, xấu hổ hôn vào môi Ninh Tri một cái, sau đó mới nhắm mắt lại đi ngủ.
Ninh Tri thấy lại thu hoạch được một mặt trời nhỏ, cô cười cười, hiện tại trong kho lưu trữ của cô có tổng cộng 134 mặt trời nhỏ.
!
Sản nghiệp nhà họ Ninh trải rộng khắp cả nước, nên cho dù ở thành phố B thì ông cụ Ninh cũng có không ít nhà ở.
Trong đêm đen yên tĩnh.
Quản gia đứng bên cạnh ông cụ Ninh, ở bên ông ấy: "Ông chủ, bây giờ trời đã khuya, bác sĩ đã dặn ông cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
"
Ông cụ Ninh nhìn ảnh chụp, có ảnh vợ, có ảnh con trai khi còn bé, còn có cả ảnh từ khi còn bé đến lớn của Ninh Tri, ông hơi đẩy kính mắt, lật từng tấm ảnh chụp một xem ảnh.
"Hôm nay tinh thần tôi tốt, vẫn chưa buồn ngủ.
" Mặc dù báo cáo giám định vẫn chưa có, nhưng trong lòng ông cụ Ninh đã có phán đoán.
Quản gia đã đi theo ông cụ Ninh mấy chục năm, hoặc nhiều hoặc ít cũng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng ông cụ, quản gia biết, tâm trạng hiện tại của ông cụ rất tốt.
Ông cụ cô đơn tịch mịch nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã tìm được người thân, quản gia rất vui vẻ thay ông cụ.
"Ông cảm thấy đứa con trai út nhà họ Lục kia thế nào?" Ông cụ Ninh đột nhiên mở miệng.
Nghe thấy ông cụ Ninh hỏi như vậy, quản gia biết ông cụ như thế này là đã xem cô Ninh là cháu gái ruột mà đối đãi, nếu không thì ông ấy sẽ không quan tâm đến chồng cô Ninh.
Quản gia nói năng khéo léo: "Cậu hai nhà họ Lục rất trầm lặng ít nói.
"
Ông cụ Ninh gật gật đầu, ông ấy đã tìm hiểu, người mắc bệnh tự kỷ không thích nói chuyện, lạnh lùng lại không quan tâm đến người khác, có một số người bệnh thì trí lực có vấn đề, khả năng tự chăm sóc bản thân kém, có rất nhiều vấn đề.
Ông cụ Ninh nghĩ đến cháu gái mình bị ép gả cho người như thế, niềm vui sướng trong lòng ông ấy giảm đi không ít, chỉ có đau lòng.
Cháu gái của ông ấy đáng lẽ phải được ngàn vạn sủng ái, được người khác vây quanh ủng hộ như sao vây quanh trăng, đến ngay cả chuyện lựa chọn bạn đời cũng nên là hàng ngàn hàng vạn con em ưu tú trẻ tuổi tùy ý để con bé lựa chọn.
Gia thế giữa nhà họ Lục và nhà họ Ninh tương đương nhau, đáng tiếc là con trai út của họ bị bệnh, không phải người bình thường.
"Ông đi tìm hiểu rõ ràng xem giữa con trai út nhà họ Lục và Ninh Tri đã xảy ra chuyện gì đi.
" Ông cụ Ninh nói.
"Vâng thưa ông chủ.
" Quản gia nhanh chóng đáp lời.
Trong quá trình điều tra, bọn họ phát hiện cô Ninh và cậu hai nhà họ Lục chỉ đăng ký ở nước ngoài, cũng không chính thức công khai với bên ngoài.
Nếu như trước kia là nhà họ Lục uy hiếp bắt cô Ninh gả cho Lục Tuyệt, bây giờ có ông cụ Ninh ở đây thì cô Ninh có thể thoát khỏi khốn cảnh.
Một đêm này, rất nhiều người không thể ngủ ngon.
Nhất là mẹ Lục, bà ấy lại trở mình, mắt nhắm lại cũng không buồn ngủ chút nào.
"Sao vậy? Không ngủ được ư?" Ba Lục bị vợ làm tỉnh giấc.
"Ừm.
" Mẹ Lục nói: "Chuyện của Lâm Điềm Điềm, anh phải nói cho rõ ràng với thằng bé Thâm Viễn đấy, chúng ta cũng không phải là trách nó, nhưng vợ nó làm ra nhiều chuyện sai trái như vậy, nó cũng có trách nhiệm, sau này nó vẫn có thể về nhà còn Lâm Điềm Điềm cũng không cần dẫn về nữa.
"
Tính tình mẹ Lục thẳng thắn, bà ghét nhất là người vừa ngu ngốc lại vừa xấu xa, nghĩ đến trước đây mình nhìn nhầm người, trong lòng bà bực bội vô cùng.
"Anh sẽ nói chuyện rõ ràng với nó, xem xem nó xử lý chuyện này thế nào.
" Trong đêm, khuôn mặt nghiêm khắc tuấn tủ của ba Lục trở nên dịu dàng: "Em không cần quan tâm.
"
"Vậy em mặc kệ chuyện Lâm Điềm Điềm đấy.
Em chỉ quan tâm đến Tiểu Tuyệt thôi, thằng bé phải làm sao bây giờ.
" Bây giờ mẹ Lục không biết nên vui vẻ hay nên khó chịu: "Tối nay lúc ăn cơm, em thấy ông cụ Ninh cứ luôn quan sát đánh giá Tiểu Tuyệt.
"
"Nếu như Ninh Tri đúng thật là cháu gái của ông ấy, Tiểu Tuyệt chính là cháu rể của ông ấy, có lẽ nào ông ấy không thích Tiểu Tuyệt hay không?" Mẹ Lục ưu sầu nói.
Ninh Tri có thể tìm được người thân, đương nhiên bà cũng cảm thấy vui vẻ thay Ninh Tri, nhưng điều bà lo lắng hơn cả đó chính là sẽ tạo thành biến cố giữa Ninh Tri và con trai.
Bây giờ Ninh Tri và con trai chung sống với nhau càng ngày càng tốt, bà đều nhìn thấy ghi vào trong mắt, bà không hi vọng quan hệ giữa hai người sẽ ngày càng phức tạp.
Ba Lục an ủi vợ: "Ninh Tri và Lục Tuyệt là vợ chồng.
Ông cụ không phải là người không nói đạo lý, cho dù ông ấy không thích Lục Tuyệt thì ông ấy cũng sẽ không cưỡng ép chia rẽ bọn nó.
"
Mẹ Lục cảm thấy lời này rất có lý, dù ông cụ không thích thì sao chứ, Ninh Tri và Tiểu Tuyệt đã đăng ký kết hôn với nhau, là vợ chồng hợp pháp.
Bà cảm thấy là mình đã lo lắng thái quá rồi.
!
Ngày hôm sau, kết quả báo cáo giám định đưa đến tay ông cụ Ninh đầu tiên.
Mặt mũi quản gia đầy vui mừng: "Chúc mừng ông chủ, cuối cùng thì ông chủ cũng đã tìm được người thân rồi.
"
Cánh tay cầm báo cáo của ông cụ Ninh run rẩy không ngừng được, cho dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lúc niềm vui sướng to lớn này xảy đến thì ông vẫn không nhịn được kích động: "Ông nhìn xem bộ quần áo hôm nay tôi mặc thế nào, sắc mặt tôi hôm nay thế nào?"
"Rất tốt, hôm nay ông chủ trông rất có tinh thần.
" Quản gia vội vàng nói.
"Có phải tôi quá nghiêm túc rồi hay không, tôi xụ mặt thì có thể nào dọa đến đứa trẻ hay không nhỉ?"
"Hôm qua tôi thấy cô Ninh cư xử lễ phép, nói chuyện cũng rõ ràng mạch lạc, làm việc có chừng mực, là người đã có từng trải, sẽ không dễ dàng bị hù dọa đâu ạ.
" Đây là lần đầu tiên quản gia trông thấy ông cụ căng thẳng như vậy.
"Ông xem tiểu bối trong nhà có ai không sợ tôi chứ?" Ông cụ chỉ sợ mình quá nghiêm túc, ông cố gắng làm dịu xuống vẻ mặt trên mặt mình.
Quản gia cười nói: "Cô Ninh không giống với bọn họ.
"
Đám tiểu bối bên chi nhánh nhà họ Ninh cần lấy lòng ông cụ Ninh, nhưng cô Ninh thì không giống họ, cô chỉ cần cười một cái thôi là ông cụ Ninh đã có thể hái trăng, hái sao cho cháu gái mình rồi.
"Đúng, Tiểu Tri không giống với chúng nó.
" Ông cụ Ninh chống quải trượng, khuôn mặt đầy vui mừng: "Ông đi bảo người chuẩn bị xe đi, bây giờ chúng ta đến nhà họ Lục.
"
"Ông chủ, ông uống thuốc trước đã, để tôi đi bảo người chuẩn bị xe.
"
"Hôm nay tinh thần tôi rất tốt, không cần uống.
"
Quản gia bất đắc dĩ: