Rượu vang chảy dọc mặt mũi Lâm Điềm Điềm, mái tóc tạo kiểu cùng gương mặt trang điểm xinh tươi đều bị hỏng, cô ta giận run người, không nhịn được mà mắng người giúp việc.
Nhưng mà giọng nói vừa cất lên truyền vào tai đã khiến cô ta sửng sốt.
Giọng nói ngọt ngào trước đó của cô ta đã biến trở về.
Lúc tăng thêm hào quang, giọng nói của Lâm Điềm Điềm được thay đổi, trở nên bùi tai, cho dù cô ta có tức giận mắng người thì cũng chỉ khiến người ta thấy yêu kiều, trái lại được người khác yêu thương, cảm thấy lỗi sai là của họ.
Bây giờ, điểm hào quang sau cùng của cô ta đã trả lại trên người Ninh Tri, giọng biến trở về, âm thanh giận dữ mắng chửi the thé đâm thẳng vào lỗ tai người ta, khiến không ít tân khách nhao nhao nhìn sang.
Lâm Điềm Điềm mặc kệ ánh nhìn của người xung quanh, cô ta nhìn chiếc vòng cổ rơi xuống đất, vỡ vụn.
Đầu Lâm Điềm Điềm choáng váng, cô ta lập tức ngồi xổm xuống nhặt nhạnh những mảnh ngọc vỡ nát nhưng nào chấp vá được.
Điều này đồng nghĩa từ nay về sau, cô ta không thể cướp hào quang của Ninh Tri được nữa.
Lục Thâm Viễn cởi áo khoác trên người, đắp lên cơ thể vợ mình: "Dây chuyền hỏng rồi, sau này anh mua cái mới cho em, quần áo bẩn nên đi thay mới, sẵn tiện lau mặt và tóc luôn."
Sắc mặt Lục Thâm Viễn rất khó coi những lời nói ra vẫn mang theo cưng chiều như xưa, làm nhiều khách khứa hâm mộ, mắt nhìn Lâm Điềm Điềm cũng ước ao theo.
Lâm Điềm Điềm dựa vào đâu mà gả cho cậu cả nhà họ Lục chứ.
Lâm Điềm Điềm cảm động nhìn Lục Thâm Viễn, cho dù cô ta bị đánh trở về nguyên hình thì Lục Thâm Viễn vẫn không ghét bỏ cô ta, vẫn yêu thương cô ta.
"Thâm Viễn." Ấm sắc vốn có của Lâm Điềm Điềm thô ráp, hơi dày, không còn êm tai, ngọt ngào như trước.
Khi cô ta nũng nịu gọi tên Lục Thâm Viễn, trái lại có cảm giác quái dị như đang bóp họng.
Mắt Lục Thâm Viễn tối lại: "Anh cho người đưa em về."
Lâm Điềm Điềm mang theo viên ngọc vụn vỡ ra về.
Ninh Tri trông thấy sắc mặt Lục Thâm Viễn bất biến, hoặc là trầm ổn nói chuyện cùng người lớn trong nhà, hoặc là tiến đáp lời với tân khách, cô híp mắt lại, xem ra Lục Thâm Viễn là một kẻ vô cùng bình tĩnh trầm lặng khó dò.
Trong tiệc mừng thọ, bà cụ Tống đi đến đâu cũng dẫn theo Ninh Tri và Lục Tuyệt, các tân khách xem sắc mặt thì càng liên tục khen ngợi hai đứa nhỏ, làm lòng bà cụ càng thêm hạnh phúc.
Đợi đến lúc nghỉ ngơi, bà cụ Tống hỏi con gái Tống Nhã: "Hôm nay mẹ thấy tình trạng của Tiểu Tuyệt tốt lắm, mấy lần nói chuyện với thằng bé, nó đều trả lời mẹ.
Mẹ cũng thấy được tình cảm giữa nó và Ninh Tri rất tốt.
Tình hình Tiểu Tuyệt càng ngày càng tốt, con và Đông Chu tính thế nào?"
Gần đây, mẹ Lục thường xuyên giao lưu cùng Lục Tuyệt, tuy phần lớn đều là bà nói, con trai nghe, thi thoảng cho chút phản ứng nhưng đây đã là tiến bộ rất lớn, là điều mà trước kia bà không dám nghĩ đến.
"Mẹ, ý của mẹ là..." Mẹ Lục chần chừ.
"Lúc trước mẹ không đồng ý các con nhận nuôi nhiều hơn một đứa, bây giờ hai đứa bé đều đã lớn, Thâm Viễn lại học tập việc điều hành công ty, sau này khó tránh khỏi sẽ sinh lòng xấu."
Bà cụ Tống sống hơn nửa đời người, có đôi khi ánh mắt nhìn người vẫn rất chuẩn.
Lục Thâm Viễn càng khiến người ta không nhìn thấu thì bà ấy càng lo cho cháu trai ngoan Lục Tuyệt của mình ngày sau sẽ chịu khổ.
Đúng là bà ngoại Tống không còn nhớ Ninh Tri, khi phát bệnh ý thức mờ mịt, lại thêm bao năm qua, bà ấy hoàn toàn chẳng nhớ gì về việc phát bệnh đó.
Nhưng trong nhận thức, bà rất thích Ninh Tri, cũng xa cách đứa cháu trai lớn Lục Thâm Viễn theo bản năng.
Mẹ Lục hiểu ý mẹ mình, bà cười nói: "Mẹ à, thằng bé Thâm Viễn này bình thường rất thương đứa em trai, không phải người như vậy đâu, nên mẹ cứ yên tâm đi ạ."
Bà cụ khoát tay: "Trước đó các con đã để Thâm Viễn và vợ nó chuyển ra khỏi nhà họ Lục, có nhiều thứ cần phải nói rõ, lòng người là thứ khó dò nhất."
Ý của bà cụ Tống là mau chóng phân chia tài sản, cắt đứt suy nghĩ không nên có của Lục Thâm Viễn.
Dù sao bà ấy cũng thiên vị cho cháu ngoại ngoan của mình, muốn tính toán thay thằng bé.
Người bên ngoài đều truyền tai bảo Lục Thâm Viễn sẽ kế thừa gia sản nhà họ Lục, bà cụ không thể không nhắc nhở con gái.
"Con và Đông Chu đã định chia cổ phần công ty cho Thâm Viễn, có thằng bé hỗ trợ quản lý, về sau chúng con cũng yên tâm.
Còn về thứ khác, toàn bộ đều cho Tiểu Tuyệt." Mẹ Lục cũng không phải kẻ hồ đồ, tuy thương con trai lớn nhưng vẫn không thắng nổi Lục Tuyệt.
Bà cụ Tống gật đầu: "Tình hình Tiểu Tuyệt đã cải thiện, con thử để thằng bé đến công ty đi, không thể ngày nào cũng ở trong nhà được."
Mẹ Lục dạ vâng.
Sau khi kết thúc tiệc mừng thọ, mẹ Lục tìm chồng, nói cho ông biết nhắc nhở của mẹ hôm nay.
"Mẹ khá thiên vị cho Tiểu Tuyệt, bà ấy luôn lo lắng chúng ta không đối xử tốt với Tiểu Tuyệt." Mẹ Lục dở khóc dở cười: "Tiểu Tuyệt là con chúng ta, sao em có thể không thương nó được chứ."
Ba Lục ôm vợ mình, nét cứng rắn, lạnh lùng của ông đã nhu hòa hơn: "Mẹ lo như thế không phải vô lý, đợi một thời gian ngắn nữa, anh sẽ lập di chúc."
Với ông mà nói, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Mặt mẹ Lục xúc động.
Trong đêm, Ninh Tri thấy trên mạng có người tuồn ra video Lâm Điềm Điềm thất thố trong tiệc mừng hôm nay lên, cũng chẳng biết tân khách nào quay nó.
Đoạn video này được cư dân mạng tìm kiếm nhiều nhất, phía trên ghi tiêu đề: "Đây là Lâm Điềm Điềm sao? Giá trị nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần trong ngành giải trí đâu?
Trong video, Lâm Điềm Điềm bị rưới rượu vang, đang chỉ vào người giúp việc mà mắng to, video chất lượng HD, dù là gương mặt hay giọng nói thì cư dân mạng đều soi không sót một ly.
"Trong khoảng thời gian này, Lâm Điềm Điềm không hề xuất hiện, gần như mất tích luôn rồi, nói là bị dị ứng cơ mà?"
"Điên hả, tùy tiện tìm một con ất ơ nào đó nói là Điềm Điềm của chúng tao à?"
"Sao Lâm Điềm Điềm