Ba Lục và mẹ Lục nhìn thấy cô bé chỉ về phía đứa con trai cả của bọn họ.
Sắc mặt mẹ Lục lập tức thay đổi.
Ninh Tri đè thấp giọng nói, dường như trong giọng nói đó còn mang theo chút căng thẳng, cô nói với mẹ Lục và ba Lục: "Vừa rồi con thấy anh kia đẩy anh trai này xuống hồ."
"Không có chuyện đó.
Có phải con nhìn lầm rồi không?" Mẹ Lục nhíu chặt mày, trên mặt đầy vẻ khó tin.
"Chú à, dì à, con không hề nhìn lầm.
Con thấy người kia đẩy anh trai xuống hồ, sau đó chính anh ta cũng nhảy xuống theo." Ninh Tri tỏ vẻ thắc mắc: "Anh ta đã đẩy người, vậy vì sao chính anh ta cũng nhảy xuống vậy ạ?"
Ánh mắt tinh tường của ba Lục nhìn kỹ lại Ninh Tri lần nữa, cô bé có một đôi mắt hồn nhiên trong trẻo, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ thắc mắc và kích động, còn có chút lo lắng, không giống như đang nói dối.
Ánh mắt ông nhìn sang phía người con trai cả đang đi tới, nhìn anh ta thật sâu thật kỹ.
"Tiểu Tuyệt!" Lục Thâm Viễn bước nhanh tới.
Trong mắt, trên mặt anh ta tỏ ra vô cùng lo lắng: "Tiểu Tuyệt, làm sao em về được đây? Anh tìm em khắp nơi đấy."
"Thâm Viễn, xảy ra chuyện gì vậy?" Mẹ Lục sốt ruột hỏi anh ta: "Tại sao Tiểu Tuyệt lại rơi vào trong hồ?"
Lục Thâm Viễn thở phào nhẹ nhõm vài cái, dường như tâm trạng căng thẳng vào lúc này mới được thả lỏng, anh ta giải thích: "Tiểu Tuyệt vẫn luôn đứng ở bên hồ ngẩn ngơ nhìn mặt hồ.
Lúc con không chú ý, em ấy lại muốn nhảy xuống hồ, con không kịp kéo em ấy lại thì em ấy đã nhảy vào hồ rồi."
Lục Thâm Viễn tỏ vẻ vừa mệt mỏi vừa không còn sức lực: "Sau đó con nhảy xuống hồ cứu em ấy.
Lúc ra khỏi hồ, chớp mắt Tiểu Tuyệt đã chạy mất rồi.
Con leo ra khỏi hồ đuổi theo nhưng không thấy bóng dáng của em ấy đâu, không ngờ tự em ấy đã về tới khách sạn rồi."
Giọng điệu của Lục Thâm Viễn nhẹ nhõm, cực kỳ giống một người anh trai vừa cưng chiều nhưng cũng hết cách với đứa em trai của mình.
Nghe vậy, trong khoảng thời gian ngắn, mẹ Lục và ba Lục khó có thể phân biệt được chuyện gì đang xảy ra.
"Anh...! Anh nói dối." Giọng nói của Ninh Tri rất ngọt, vừa nũng nịu nhưng cũng chỉ đích danh Lục Thâm Viễn: "Chính mắt tôi thấy anh đẩy anh trai này vào trong hồ mà."
Ánh mắt Lục Thâm Viễn tối sầm lại, anh ta nhìn về phía Ninh Tri bằng ánh mắt lạnh lùng: "Xin hỏi cô là ai?"
"Anh không cần quan tâm tôi là ai, tôi thấy anh đứng bên hồ ở cửa Nam, chính anh đã đẩy anh trai mặc đồ đỏ xuống hồ, anh đứng bên hồ nhìn anh trai giãy giụa."
Ninh Tri nhìn dáng vẻ giả vờ giả vịt của Lục Thâm Viễn, cô đối mặt trực tiếp với anh ta, nói bằng lời lẽ chính đáng: "Anh cho rằng xung quanh không có người sao, tôi thấy hết đấy, anh chính là hung thủ giết người."
Lục Thâm Viễn hoang mang nhíu chặt mày: "Tôi không biết cô là ai, nhưng xin cô đừng ăn nói lung tung.
Tiểu Tuyệt là em trai của tôi, tôi không thể có ý đồ hại em ấy được.
Lúc ấy tôi chỉ muốn cứu em trai chứ không phải đẩy em ấy."
Trong giọng điệu của Lục Thâm Viễn mang theo vẻ bất đắc dĩ: "Ba, mẹ, con không biết tại sao cô bé này lại nói như thế, nhưng làm sao con có thể vô duyên vô cớ đẩy em trai xuống hồ được chứ? Hơn nữa đầu óc của con cũng không ngu ngốc đến mức dùng thủ đoạn vụng về như vậy để hại em trai."
Cả người Lục Thâm Viễn ướt đẫm, thật sự có sức thuyết phục hơn một cô gái xa lạ cả người khô ráo không biết từ đầu chạy ra.
Ninh Tri cũng biết mình rơi vào tình thế không tốt.
Đương nhiên, cô không trông cậy vào lần này có thể quật ngã được Lục Thâm Viễn.
Cô chỉ mong thay đổi được mức độ đáng tin trong việc Lục Thâm Viên cứu Lục Tuyệt, làm yếu bớt bộ mặt giả tạo của Lục Thâm Viễn trước mặt ba Lục và mẹ Lục, để lại mầm mống nghi ngờ cho hai người họ.
Đồng thời khiến Lục Thâm Viễn phải dè chừng một chút mà thôi.
Chỉ còn lại một phút hiện thân, Ninh Tri không tiếp tục cãi cọ với Lục Thâm Viễn nữa, cô thu lại vẻ mặt.
"Hai người không tin cháu sao? Cháu không nhìn lầm, chính anh ta đã đẩy người mà."
Bị nghi ngờ, nụ cười dịu dàng trên mặt Ninh Tri bị sự tức giận che kín, cô nũng nịu nói: "Mọi người có tin hay không thì tùy, cháu không lo chuyện bao đồng nữa."
Nói xong, Ninh Tri tỏ vẻ như thật sự tức giận, nôn nóng dậm chân vài cái rồi tức giận chạy đi.
Cô chạy ra khỏi khách sạn, sau đó nấp người sau một gốc cây lớn ở bên ngoài.
Chỉ chớp mắt sau, cô đã khôi phục lại trạng thái người khác không nhìn thấy.
Vẻ mặt Ninh Tri vẫn bình tĩnh, cô xoay người trở về khách sạn.
"Mẹ à, chúng ta đưa Tiểu Tuyệt lên lầu thay quần áo trước đã, con sợ em ấy sẽ bị cảm lạnh."
Môi Lục Thâm Viễn đã tái nhợt.
Quần áo và tóc anh ta cũng ướt nhẹp, nhưng anh ta vẫn tỏ ra lo lắng cho Lục Tuyệt, hoàn toàn không để tâm những lời nói của cô gái xa lạ vừa rồi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.
Trong lòng mẹ Lục vẫn nhớ những gì cô bé kia nói, đối phương tỏ ra tức giận như vậy không giống như đang nói dối.
Nhưng con trai lớn ở ngay trước mặt cũng không giống đang nói dối.
Cho tới nay, Lục Thâm Viễn đều rất biết thân biết phận của mình, thiên vị Lục Tuyệt, mọi chuyện đều lấy Lục Tuyệt làm đầu.
Làm sao thằng bé có thể đột nhiên gây tổn thương cho Lục Tuyệt chứ?
Huống hồ, thằng bé là người dẫn Lục Tuyệt ra ngoài, nếu Lục Tuyệt xảy ra chuyện gì, nó là người đầu tiên bị nghi ngờ.
Như vậy rất ngốc.
Mẹ Lục trầm tư, có thể do khoảng cách xa nên cô bé kia nghĩ rằng động tác Lục Thâm Viễn muốn giữ chặt Lục Tuyệt thành đẩy Lục Tuyệt?
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của mẹ Lục rối tung rối mù.
Mẹ Lục quay đầu nhìn ba Lục ở bên cạnh.
"Em dẫn Tiểu Tuyệt lên lầu đi.
Thâm Viễn, con cũng đi thay quần áo đi, ba sẽ cho người điều tra rõ ràng chuyện này." Ba Lục mở miệng.
Vẻ mặt Lục Thâm Viễn vẫn không thay đổi, càng thêm thản nhiên: "Vâng, vậy con đi thay quần áo trước đây."
Ninh Tri nhìn thấy ba Lục gọi điện thoại cho người đi điều tra băng ghi hình ở khu du lịch.
Ninh Tri không ôm hy vọng gì trong việc điều tra này.
Bởi vì vào lúc Lục Tuyết rơi xuống nước lần kia, dựa theo tính cách cẩn thận của ba Lục, nhất định ông cũng đã cho người đi điều tra theo dõi rồi.
Nhưng cuối cùng vẫn tin tưởng Lục Thâm Viễn, vậy rõ ràng ông cũng không tìm được bằng chứng nào.
Quả nhiên, ba Lục nhanh chóng nhận được điện thoại của cấp dưới gọi lại.
Lúc này ông mới biết được ở cửa Nam không có thiết bị theo dõi.
Khu du lịch rất lớn, không phải nơi nào cũng sẽ được trang bị máy giám sát.
Hơn nữa bên phía cửa Nam vẫn chưa khai phá hoàn toàn, vị trí hẻo lánh, thưa người qua lại nên nơi đó càng không có thiết bị theo dõi.
Lục Thâm Viễn cũng rõ điểm này nên mới dám chỉnh Lục Tuyệt mà không kiêng nể gì.
Ninh Tri có chuẩn bị tâm lý, vì vậy cô cũng không cảm thấy thất vọng.
Cho dù ba Lục có nảy sinh nghi ngờ với Lục Thâm Viễn hay không, ít nhất từ đây về sau, ông vẫn sẽ đề phòng Lục Thâm Viễn.
Ninh Tri đi theo ba Lục lên lầu, vừa lúc thấy mẹ Lục ra khỏi phòng của Lục Tuyệt, còn anh ở bên trong vẫn chưa thay quần áo ướt ra.
"Tiểu Tuyệt vẫn luôn đứng như vậy, không muốn thay quần áo." Mẹ Lục buồn rầu, cũng không biết con trai bị làm sao, cứ cố chấp đứng bất động như đang đợi ai đó.
Ninh Tri đi vào: "Tại sao em còn chưa thay quần áo ướt ra? Em