Ánh nắng gay gắt.
Ninh Tri cởi giày ra, bước trên bờ cát, Lục Tuyệt đi bên cạnh giúp cô xách giày.
Chân Ninh Tri trắng nõn thanh tú, ngón chân nhỏ tròn, có màu hồng nhạt như hoa anh đào, ngay cả mắt cá chân cũng có cảm giác tinh xảo chết người, đẹp đến nỗi người ta chỉ muốn giúp cô lau sạch những hạt cát trên đó.
Lục Tuyệt nhìn xuống, bàn chân của Tri Tri thật đẹp.
Lúc này, Thẩm San San và em trai Thẩm Quát của cô ta cũng đã đến bãi biển.
Cô ta mặc một bộ áo tắm sexy màu đỏ, có thể nhìn ra dáng người rất cân đối, nóng bỏng, cậu em Thẩm Quát bên cạnh thân hình cũng rất đẹp, gầy nhưng không yếu, mặc một chiếc quần bơi bó sát màu đen.
Sự xuất hiện của hai chị em thu hút không ít sự chú ý của nhiều người trên bãi biển.
Từ xa Thẩm San San đã nhìn thấy Lục Tuyệt và Ninh Tri, cả hai người cùng đẹp, vóc người xứng đôi, đứng từ xa nhìn cũng thấy rất nổi bật.
Mặc dù cô ta không thể so sánh với Ninh Tri về ngoại hình, nhưng ít nhất về hình thể, Thẩm San San tự cho mình là một trong những người xuất sắc nhất, không có nhiều người có thể sánh được với cô ta.
Thẩm San San bước nhanh về phía trước, đi về phía Lục Tuyệt và Ninh Tri.
Thẩm San San cũng có lòng háo thắng.
Không chiếm được Lục Tuyệt thì vóc người đẹp hơn Ninh Tri cũng được, ít nhất cũng có thể xoa dịu được trái tim yếu ớt đang bị tổn thương của bản thân.
Cô ta cố ý đi ngang qua Lục Tuyệt, sau đó giả vờ quay đầu nhìn lại: "Lục Tuyệt, thật là trùng hợp."
Ánh mắt Thẩm San San không tự chủ được rơi vào người Ninh Tri.
Thấy cô đang mặc một chiếc áo bra, trông rất kín đáo, nhưng những đường cong cơ thể thì không hề bị ẩn đi chút nào.
Hơn nữa vòng eo của Ninh Tri cũng rất nhỏ, ngay cả đôi chân cũng thon dài thẳng tắp, trắng đến mức phát sáng.
Quả là một đôi chân dài cực phẩm.
Ban đầu cô ta còn tưởng dáng người mảnh mai như Ninh Tri thì phải thẳng tuột như khúc cây, gầy gò lại không có đường cong, không ngờ lại bị vả vào mặt một cú như thế.
Thẩm San San xấu hổ thu mắt về, một giây trước còn tràn đầy tự tin, nhưng giờ lại như đang bị chết chìm trong nước vậy.
Thẩm Quát đuổi theo, cậu ta đi đến bên cạnh chị gái mình, ánh mắt không nhịn được nhìn thẳng vào Ninh Tri.
Dưới ánh mặt trời, cô gái có đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng sứ, nước da trắng như tuyết, khuôn miệng hồng hào cùng đôi mắt đen ngấn nước, rất thu hút ánh nhìn của người khác.
Anh ta cố lấy dũng khí: "Ninh Tri, thật là trùng hợp."
"Cậu là?" Ninh Tri cảm thấy người này nhìn quen quen, nhưng lại nhất thời không nhớ ra tên.
Trong mắt Thẩm Quát có chút cô đơn, cậu ta cũng đã sớm biết cô không nhớ mình rồi: "Tôi tên là Thẩm Quát."
"Tên tôi là Thẩm San San, là đồng nghiệp của Lục Tuyệt.
Đây là em trai của tôi.
Nó học cùng trường với cô.".
Thẩm San San không thể chịu đựng được bộ dáng ngượng nghịu của em trai mình.
Bình thường cậu ta rất tự tin, nhưng bây giờ đứng trước mặt Ninh Tri lại thẹn thùng giống một chú chim non như vậy.
"Xin chào hai người." Ninh Tri mỉm cười gật đầu.
Lục Tuyệt ở bên cạnh mím chặt môi, không thích Thẩm Quát nhìn Tri Tri của anh như vậy.
Thẩm San San phải thừa nhận Ninh Tri thực sự rất đẹp, thậm chí khi nhìn cô từ khoảng cách gần như vậy cũng không thể tìm ra được khuyết điểm nào của cô.
Bảo sao cậu em trai luôn tự tin, xuất sắc, được nhiều người theo đuổi của mình bây giờ lại bị mất hồn như vậy.
"Mọi người đi bơi à?" Thẩm San San hỏi.
Ninh Tri lắc đầu: "Không, chúng tôi đi dạo một vòng xung quanh thôi."
Lúc này, người phụ trách chạy đến hô hào, nói muốn phân đội để đánh bóng chuyền trên bãi biển.
Sau đó, người phụ trách kéo Thẩm San San và Thẩm Quát đi.
Ninh Tri nheo mắt lại, cô để ý vừa rồi Thẩm San San lén lút nhìn Lục Tuyệt mấy lần.
Cô quay đầu nhìn Lục Tuyệt cao lớn bên cạnh, cho dù chỉ mặc một chiếc quần đùi đi biển màu đỏ rực rỡ thôi, cũng đẹp trai đến mức quá đáng.
Ninh Tri vươn tay xoa xoa khuôn mặt của anh: "Khuôn mặt này thật biết cách thu hút ong bướm mà."
Lục Tuyệt thích Ninh Tri chạm vào mình, mặt anh cọ vào lòng bàn tay Ninh Tri, giống như một con chó cún nhỏ con tham lam sự vuốt ve của chủ nhân.
Đến tối, người phụ trách tổ chức cho mọi người tiệc nướng bên bờ biển.
Ở đây chỉ có một vài người là nữ, nên việc họ cần làm chính là ngồi chờ được ăn, mọi công việc đều để cho các nam đồng nghiệp làm.
Từ trước đến giờ Lục Tuyệt luôn là người được chăm sóc, đây là lần đầu tiên anh học cách chăm sóc Ninh Tri.
Nhìn đồng nghiệp nam đang bóc tôm cho bà xã, anh liếc mắt vài cái, lặng lẽ cầm lấy con tôm rồi bắt đầu bóc cho Ninh Tri.
Nhìn đồng nghiệp nam rót đồ uống cho vợ, anh cũng nhanh chóng học theo, rót một ly nước trái cây cho Ninh Tri, còn học cách đút cho Ninh Tri ăn thịt nướng.
Anh đặt cánh gà nướng vàng ra đĩa, đưa cho Ninh Tri như đang đưa một món đồ trân quý: "Tri Tri ăn đi."
Anh cũng biết chăm sóc Tri Tri mà.
"Cảm ơn anh nha." Ninh Tri cắn một miếng, món này đã được nấu chín, hương vị không tệ, cô vội khen: "Ngon lắm."
Phải nói chút lời ngon tiếng ngọt thì Lục Tuyệt mới có động lực được.
Quả nhiên, Lục Tuyệt tràn đầy cảm giác thành tựu, tiếp tục vùi đầu vào nướng thịt cho Ninh Tri.
Anh đã mặc một thêm một chiếc áo sơ mi màu đỏ, nhưng thân dưới vẫn là chiếc quần đi biển màu đỏ có những bông hoa to màu xanh lá cây, tóc mái che trán, ánh mắt nghiêm túc tập trung vào miếng thịt đang nướng cho Ninh Tri.
Ở phía đối diện, Thẩm San San ghen bằng chết.
Sau một ngày bí mật quan sát, cô ta phát hiện Lục Tuyệt chỉ nghe lời Ninh Tri, chỉ nhìn Ninh Tri, xoay quanh một mình Ninh Tri thôi.
Anh không hề để ý đến người khác, đối với họ chỉ là sự hờ hững, lạnh lùng, chỉ khi kề cận cạnh Ninh Tri anh mới thể hiện dáng vẻ đáng yêu kia.
Thực là một người đàn ông tuyệt vời!
Cô ta đã trải qua rất nhiều mối tình rồi, nhưng chưa bao giờ gặp được một người đàn ông nào mang hai vẻ đối lập mâu thuẫn mà lại hấp dẫn người khác đến thế.
Chỉ tiếc cây đã có chủ rồi.
Thẩm San San tức nổ phổi vì ghen tị, cô ta đẩy em trai bên cạnh: "Chị cũng muốn ăn cánh gà, em mau đi nướng đi."
Em trai chính là để sai bảo những lúc như này.
Thẩm Quát đã bị vẻ ân ái của Ninh Tri và Lục Tuyệt ở phía đối diện làm cho tổn thương trầm trọng rồi, giờ còn bị bắt làm nô dịch cho chị gái, trên mặt tràn đầy vẻ nhân sinh không còn gì luyến tiếc, không hiểu sao mình lại tới