"Công tử! Ngài tỉnh lại đi! Lần này thực sự có chuyện lớn rồi!" - Giọng nữ bi thương vội vã giục
Nga? Ai vậy? Ồn ào quá để ta nằm ngủ thêm chút nữa!
Cố Tuyền tuy bị lay gọi đến tỉnh nhưng vẫn không mở mắt.
"Đại phu, mắt của công tử thật sự ổn chứ?" - Giọng nữ e dè đầy sợ hãi
Hả? Mắt?
Giọng lão già nua trầm ổn trấn an nàng:
"Cô nương đừng lo! Tay nghề của lão phu, mắt đảm bảo vẫn có thể nhìn được!"
"Vậy ... Vậy còn vết thương ... ?"
"Nếu là dao thường thì còn có thể chữa khỏi.", lão đại phu thở dài, "Nhưng, dao này, lưỡi dao được bôi một loại cực độc hết sức cổ quái! E rằng muốn kéo dài mạng sống của đại thiếu gia, Cố gia cũng còn phải tốn không ít nữa a ... "
... Sao nghe vụ này quen vậy?
"Tất cả đều là tại tiện nam Dung Chi chết tiệt kia! Bạch nhãn lang! Thiếu gia sủng ái hắn như vậy mà còn dám đả thương thiếu gia xong chạy trốn!"
Dung Chi? ... Cái đệt.
Nếu như đây không phải cái tên xuất hiện trong cái phân đoạn ký ức ly kỳ của hắn, hắn tuyệt đối cũng không nhớ!
Cái bộ đam mỹ NP cao H kia ... Tiểu thụ có n người chồng kia ... Không phải tên là Dung Chi sao?
Nếu như hắn không nhầm thì đây là đoạn ... Dung Chi trọng sinh, gặp lão công thứ nhất. Lão công thứ nhất gặp nạn, Dung Chi cứu giúp, lấy thân báo đáp, tặng Dung Chi một lọ độc dược hắn tự chế để trả thù 'Cố Tuyền', chạy khỏi Cố gia cùng hắn.
Ha hả ... Đừng hỏi sao Cố Tuyền lại nhớ ... Tại tên của pháo hôi này là tên hắn mà ...
Phần đầu truyện thì kể rằng, kiếp trước, 'Cố Tuyền' thu nhận Dung Chi làm thư đồng bên cạnh. Hắn lúc đầu đối xử với Dung Chi rất tốt, chăm sóc chu đáo, cho ăn mặc đầy đủ, căn bản chỉ coi như tiểu đệ.
Xong rồi, Dung Chi bày tỏ với 'Cố Tuyền'.