Vân Hồng im lặng một hồi, mới đặc biệt trân thành hỏi: " Anh làm việc thụ động, biếng nhác như vậy, lãnh đạo có biết không? "
Đồng Quan cười ha ha.
" Khả năng ước thúc và lực uy hiếp của Biệt Động Cục lớn hơn là hành động thực tế, bao gồm cả yêu thú, chỉ cần đối tượng quan sát không chủ động đả thương người, chúng ta sẽ không dẫn đầu ra tay.
"
Đó cũng coi là truyền thống, không bắn phát súng đầu tiên ở Trung Quốc.
(?)
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, yêu thú trời sinh đều là tính khí hung tàn, hơn nữa chỉ cần tu luyện đến một giai đoạn về sau, sẽ giấu diếm được hơi thở của mình, không khác người bình thường là bao.
Nếu không chú ý chặt chẽ và gây áp lực, chúng rất có thể lén lút làm loạn.
" Nếu thật sự muốn nói về nghĩa vụ, chính là bởi vì những năm gần đây linh lực khôi phục, các tiểu yêu quái và yêu ma khắp nơi cũng lục tục ngóc đầu lên.
Thông thường mọi người sẽ giải quyết những sự việc này nhiều hơn.
" Đồng Quan nói.
Vân Hồng khó hiểu: " không phải nói linh khí suy bại ư? "
Đồng Quan vui vẻ, " Ai nói cho cậu biết? "
Vân Hồng chớp chớp mắt, có chút không xác định: " Được ghi trong tàn cuốn a.
"
Đồng Quan cười nói: " Sách kia là từ năm nào? Cậu đây là muốn cầm lấy Minh triều thượng phương bảo kiếm chém quan triều đại nhà Thanh a.
"
* Chiến tranh Minh - Thanh hoặc Người Mãn Châu xâm lược Trung Quốc (1618-1683) là thời kỳ dài của lịch sử khi người Mãn Châu (Nữ Chân) từng bước xâm lấn và chinh phục lãnh thổ nước Trung Hoa của người Hán dưới thời triều Minh.
Nhà Thanh hoàn thành việc diệt Minh và bình định Trung Hoa vào năm 1683.
Thượng Phương bảo kiếm tượng chưng cho hoàng quyền nhà Minh, thấy kiếm như thấy vua.
( Chắc ý Đồng Quan là lấy kiến thức từ lâu áp dụng cho thời bây giờ)
Dừng một chút lại nói tiếp: " Ước chừng tầm một ngàn năm trước đây, xác thực đã xuất hiện một hồi suy giảm lớn, bất quá, từ hai mươi năm trước đã có dấu hiệu phục hồi lại( trùng hợp thật đấy), các bạn trẻ như các ngươi chắc hẳn không biết đi, nhưng chúng ta đã sớm ở tại đất nước này, một chút thay đổi nhỏ cũng có thể nhận ra.
"
Nhưng chính là chậm, thật sự quá chậm.
Muốn khôi phục hoàn toàn chắc phải mất đến hằng mấy trăm thậm chí là trăm nghìn năm.
Đoán chừng đa số thành viên của Biệt Động Cục, cũng không còn sống đến khi đó.
Vân Hồng cao hứng trở lại, " Tuy rằng chậm nhưng đó là chuyện tốt a.
"
Điều quan trọng nhất trong tu hành chính xác là linh khí.
Đồng Quan cười khổ lắc đầu, " Rất xấu, nửa nọ nửa kia a.
Thiên đạo chí công, con người thành công cũng thông minh, thất bại cũng thông minh....!"
Trên đời có rất nhiều cám dỗ, bản tính của con người là tham lam, tâm nhãn quá nhiều, rất khó tập trung vào tu luyện được.
Những năm gần đây, nhân loại bước vào con đường tu luyện không nhiều, nhưng yêu ma quỷ quái lại mọc lên không các gì nấm sau cơn mưa.
Nếu không, tổng bộ cũng không vội vàng lôi kéo tên cường giả như hắn.
Vân Hồng nghe xong, cũng rơi vào trầm tư.
Hắn nghiêm túc, nhưng Đồng Quan lại bật cười đứng lên, " Cũng không cần lâm đại địch, con người mặc dù không được chuyên tâm như yêu thú, nhưng mà chúng ta có di sản văn hóa truyền thừa lâu đời mà.
Chúng ta có thể tự đọc tự viết, để lại những kinh nghiệm đã trải cho thế hệ sau mà.
Cậu thấy đấy, trẳng phải cậu cũng như thế sao, rõ rằng không có gặp nhau nhưng vẫn có liên hệ sư đồ cách nhau hàng ngàn năm qua tàn quển sao? "
Cho nên nhân yêu hai giới đều duy trì sự cân bằng nhiều năm như vậy.
Vân Hồng căn bản không chú ý đến cảm khái của anh ta, nhìn chằm chằm vào xe lăn điện được đẩy ra từ phòng hộ tống bên cạnh, " Anh lấy cái này tính làm gì? "
" Mang cậu làm thủ tục, tiện thể gặp giám hộ quan của cậu" Đồng Quan đắc ý vỗ vỗ xe lăn, " Thế nào, cậu cân nhắc kĩ lưỡng đi! "
Nói xong, cũng không biết hắn ấn vào đâu, bức tường tách ra làm hai, lộ ra thang máy phản quang bóng người lên trên.
Vân Hồng tìm thấy điện thoại, mở ra định vị, ngạc nhiên khi thấy mình đang ở tại bệnh viện tư nhân của Vọng Yến Đài?!
Sau đó nhìn màn hình bên cạnh cửa thang máy nhảy từ số 7 một mực đến tận 17, ngồi trên xe lăn, cảm xúc trong lòng Vân Hồng trăm mối ngổn ngang.
Hắn rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lại không biết bắt đầu mở miệng từ đâu.
Hình bóng Vân Hồng phản chiếu trên thang máy bóng loáng sạch sẽ, với vẻ bề ngoài thư thái bình tĩnh.
Vân Hồng: ".....!"
Sau nửa ngày, hắn hỏi: " Giám hộ quan là cái gì? "
Nhiều năm trước, giám hộ quan không quản hắn, giờ thành niên, lại có giám hộ quan từ đâu chui ra?
" Ah, " Đồng Quan nói: " Người mới như cậu không có sư thừa môn phái, nôn nôn nóng nóng, thả cậu thoải mái hành động thì rất dễ xảy ra vấn đề, đúng không? Cho nên sau khi tham gia, tổng bộ sẽ chỉ định một người trong một năm bảo vệ hỗ trợ cậu...!"
Người giám hộ