Đến cuối cùng, Đồng Quang nhịn không được nhéo nhéo mi tâm, " Tình huống của ngươi có chút đặc biệt, cùng với cách tu luyện hiện nay không giống nhau, cứ như vậy đã, về rồi hỏi thêm các tiền bối.
"
Những thứ khác không nói, chỉ riêng việc hấp thu linh khí cũng gây nên không ít kinh hãi trong lòng anh ta.
Có vào mà không có ra, cùng với lỗ dưới của Tỳ Hưu có gì khác nhau!
Thử nghĩ một lát xem, tất cả mọi người đều ra bờ sông múc nước, những người tu hành khác cầm cái sàng, còn Vân Hồng thì cầm theo cái thùng!
Cũng khó trách, hắn vừa nhập môn không lâu đã dám vẽ Tụ Linh Trận, đúng là chẳng khác gì bình ắc-quy linh lực di động!
Thời gian dùng khá lâu, tùy thời có thể nạp điện, thử hỏi xem có còn ai khác như thế sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng vốn thường nhếch lên của hắn hiện tại rũ xuống, rỏ thêm vài giọt nước mắt ghen tị.
" Không giống như? " Vân Hồng nghi hoặc: " Tôi thấy linh lực của chúng ta chạy cùng lộ tuyến mà..."
" Đợi chút! " Đồng Quan xém chút cả kinh nhảy dựng lên, " Cậu có thể nhìn thấy được lộ tuyến linh lực của tôi? "
Vân Hồng: ".....!Anh không thấy của tôi? "
Đồng Quan đột nhiên ngã xuống, cảm giác như mình đang trần truồng, muốn chạy trốn, " Đương nhiên là không thấy được! "
Nội thị bản thân thì cũng thôi, lại còn nội thị người khác, ý tứ gì đây?
Việc này thật lúng túng.
Vân Hồng giật giật khóe miệng, " Anh nghe tôi giải thích, chỉ cần không tập trung tinh thần thì sẽ không thấy.
"
Đồng Quan: ".....!Cho nên, cậu đã nhìn hết rồi? "
Vân Hồng: ".....!"
Biểu hiện bẽ mặt này là có ý gì?
" Đều là hiểu lầm! "
" Hiểu lầm cũng không thể tùy tiện xem! "
" Tôi cũng chỉ vụng trộm thăm dò một lần! Chỉ duy nhất một lần, hơn nữa tôi cũng cho rằng anh có thể nhìn thấy.
" Vân Hồng cũng đoán dược loại hành vi này không tốt lắm, nhưng cũng tại không có người chỉ dẫn nên mới xảy ra tình huống này.
Đồng Quan: "....!"
Tài nghệ không bằng người, tôi nát tâm rồi.
Xấu hổ trầm mặc nhanh chóng lan tràn.
Xa xa, tai yêu thú của An Cách khẽ run rẩy, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tiểu tử kia có thể nội thị người khác?
Bổn sự như thế này, đã lâu rồi hắn không còn nghe thấy.
" Đây là cái gì? "
Để giảm bớt sự ngượng ngùng, Vân Hồng quay đầu nhìn loạn, tình cờ phát hiện được một quyển sách đầy bụi trong góc, lật lên nhìn xem thì thấy có nhiều chỗ để trống.
Sách thứ phẩm được in ấn ư?
Nhìn lại một chút bìa mặt:《 Thành ngữ tục ngữ bách khoa toàn thư 》?!
Bên trong có những câu từ thông dụng, thành ngữ tục ngữ.
Làm sao loại sách tựa như tài liệu giảng dạy lại có mặt ở đây?
" À, cái này, " Đồng Quan tức giận nói: " Tôi quên mất ai đem vào đây rồi.
Nói đến cũng kì, cái này vốn là từ điển nên ban đầu số từ cũng không cố định, mấy năm nay số lượng chữ trong quển sách này ngày càng ít đi.
Trước chúng tôi cũng nghi ngờ nó có phải thành tinh rồi hay không, đã kiểm tra đo lường rồi nhưng không phát hiện dao động sức mạnh yêu lực hay linh lực gì cả, đành để vậy thôi.
"
Từ đầu đã giảm bớt?
Vân Hồng bật cười, " Chứ không phải mực nước có vấn đề à? "
Có loại mực nước gặp lạnh hoặc nóng sẽ biến mất mà.
Đồng Quan lắc đầu, tiện tay mở một trang cho hắn xem, " Theo như cậu nói thì biến mất sẽ không chỉnh tề như này.
"
Những gì biến mất đều nghiêm chỉnh từ mục lục đến một vài câu nói hoặc thành ngữ thông dụng, như thể có ai đó cố tình dùng cục tẩy xóa nó đi.
Vân Hồng càng lúc càng thấy hứng thú, " Ta lấy quyển này được không? "
Đồng Quan nghi hoặc: " Cậu có đầu mối? "
Vân Hồng lắc đầu, " Tạm thời chưa, chắc có lẽ là do duyên phận a.
"
Vừa nãy nhìn thấy hắn đã muốn lấy nó mà không rõ nguyên do.
" Duyên phận", hai chữ này trong giới tu hành rất có sức thuyết phục.
Đồng Quan gật đầu, " Cái này không có gì, lát đi đăng kí là được.
"
Cuối cùng, Vân Hồng chỉ cầm theo hai quyển về đan dược và trận pháp trong truyền thuyết, cảm thấy mỹ mãn mà đi đăng kí.
Hắn học đại học chuyên nghành Y học cổ truyền, nhìn thấy đơn thuốc về đan dược, tâm liền ngứa ngáy khó nhịn.
Đồng Quan cười, " Ôii, đây chính là con đường chuyên nghiệp đấy, nếu cậu theo được thì câu giàu sau một đêm không chỉ còn trên lý thuyết nữa.
"
Vân Hồng hai mắt sáng lên, " Thật sao? "
Đây không phải trùng hợp sao, hắn ta hiện tại đang nghèo rớt dái a!
Đồng Quan gật đầu, " Đan dược, phù chú, pháp khí, linh dược, đều là những thứ khan hiếm, lực tiêu thụ mạnh.
"
Xùy~~~An Cánh không biết từ chỗ nào xuất hiện, khịt mũi khinh thường.
Dựa vào ngoại vật để tăng lên cảnh giới tựa như xây một tòa lâu đài trên không, luôn không kiên cố.
Cũng chỉ có những sinh vật giảo hoạt xảo trá như nhân loại này mới nghĩ ra những thứ như đường tắt này.
Vân Hồng liếc mắt hướng vị trí bị rụng lông của nó, " Tôi xem trong sách