Trong mắt người ngoài, Tam Thanh pháp lực cao cường, pháp bảo ném đầy đất, nhưng nàng rất rõ ràng, lúc này Tam Thanh kỳ thật nghèo đến không xu dính túi.Lão Tử còn không có Thái Cực Đồ, chỉ có Thái Ất Phất Trần do củ sen của Hỗn Độn Thanh Liên biến thành; Nguyên Thủy còn không có Bàn Cổ Kỳ, chỉ có Tam Bảo Ngọc Như Ý do hoa sen của Hỗn Độn Thanh Liên biến thành; Thông Thiên cũng còn không có Tru Tiên Kiếm, chỉ có Thanh Bình Kiếm do lá sen của Hỗn Độn Thanh Liên biến thành.Trừ những thứ đó ra thì không còn pháp bảo khác.Miêu Miểu cảm thấy, chính mình còn giàu có hơn bọn họ!Tam Thanh liếc nhìn nhau, không thể không nói, có điểm tâm động, không, là thập phần tâm động! Chẳng qua, không biết lời Hùng Miêu này nói là thật hay là giả.Lão Tử mở miệng hỏi:- Cô như thế nào chứng minh mình có thiên phú tầm bảo?- Cây Hoàng Trung Lý này không thể coi là chứng cứ hay sao?Miêu Miểu trả lời với biểu cảm đương nhiên:- Cây này sinh trưởng ở chỗ này không biết bao nhiêu vạn năm, lại không có một người nào phát hiện.
Vậy mà, ta vừa đến đã phát hiện, chẳng lẽ còn không thể thuyết minh năng lực của mình hay sao?Sắc mặt của Tam Thanh ửng đỏ, tổng cảm thấy lời này của đối phương giống như là đang khinh bỉ bọn họ.Nguyên Thủy cười lạnh nói:- Ai biết cô có phải đánh bậy đánh bạ, gặp may hay không? Muốn cho chúng ta tin tưởng cô thì hiện tại lập tức tìm bảo bối không thua kém với Hoàng Trung Lý ra tới.
Nếu không, ta sẽ đánh chết cô ngay, không thương lượng.Miêu Miểu nhíu mày nói:- Yêu cầu này của ngài rõ ràng là cố ý khó xử ta, Côn Luân Sơn chỉ lớn như vậy, vạn nhất căn bản không có sinh trưởng ra Tiên Thiên Linh Căn khác, ta như thế nào tìm kiếm?Nguyên Thủy nhướng mày, cười càng tươi:- Vậy đánh chết cô.Miêu Miểu:- ...Mẹ nó! Thật sự là chưa từng thấy người nào không nói lý hơn kẻ m! Còn may nàng đã sớm có chuẩn bị!Thấy nàng minh tư khổ tưởng, Nguyên Thủy rất là đắc ý, hắn không thích con Hùng Miêu dám trừng hắn thật lâu này!Lão Tử đứng ở một bên lẳng lặng chờ đợi, không biết nội tâm nghĩ cái gì.Thông Thiên cảm thấy không đành lòng, con Hùng Miêu này thực đáng yêu, hơn nữa lá gan rất lớn, hắn còn không có vuốt đủ đâu, cũng không thể bị nhị ca chụp chết.- Đại ca, Nhị ca, ta cảm thấy nàng nói cũng có đạo lý, nếu không chúng ta giảm độ khó, tìm bảo bối bình thường một chút?- Không được!Nguyên Thủy lập tức phủ quyết, Lão Tử không lên tiếng.Nguyên Thủy đắc ý không thôi, thúc giục nói:- Tiểu yêu nhà ngươi có tìm được hay chưa? Nếu như ngươi không tìm ra tới thì cũng đừng trách ta thủ hạ vô tình.Miêu Miểu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một vệt sáng:- Tìm được rồi! Liền ở Tây Côn Luân, cách chỗ này chỉ có khoảng bảy trăm dặm, nơi đó có một món bảo bối không thua kém với Hoàng Trung Lý! Chỉ sợ các ngài không dám đi, rốt cuộc nơi đó có rất nhiều tu sĩ lợi hại, vạn nhất các ngài cướp đoạt bảo bối không thành lại bị người giết thì đúng là buồn cười.Những lời này rõ ràng chính là phép khích tướng thấp kém, Nguyên Thủy lại bị lừa.- Làm càn!Nguyên Thủy giận dữ nói:- Toàn bộ Côn Luân Sơn đều là Tam Thanh chúng ta địa bàn, Tây Côn Luân lại như thế nào? Cho phép bọn họ ở nơi đó tu luyện đã là ân huệ, bọn họ còn dám động thủ với chúng ta hay sao? Đại ca, Tam đệ, chúng ta đi xem thôi.Lão Tử ý vị thâm trường liếc mắt Miêu Miểu nhìn một cái, Miêu Miểu ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ mặt chính khí.- Tây Côn Luân...!Cũng thế, liền đi xem.Lão Tử rất là chờ mong,