Lúc nàng đi đến chỗ Tam Thanh, Lão Tử cư nhiên lấy ra một cái đệm hương bồ, đó là thứ ngày thường hắn dùng để đả tọa.
Trên thực tế hắn tổng cộng chuẩn bị bốn cái, chỉ có điều trước mắt ba huynh đệ bọn họ không dùng được.- Có thể tới là tốt rồi, ngồi cái này đi.- Cảm ơn Lão Tử đạo hữu.Miêu Miểu vui mừng ra mặt, có thể ngồi đương nhiên là tốt hơn phải đứng, nếu như nàng tính không sai, Đạo Tổ một giảng đạo cũng phải hơn một ngàn năm đó.Nguyên Thủy lạnh mặt khinh bỉ nói:- Thật là vô dụng, cư nhiên lúc này mới đến.- Nhị ca, lúc trước huynh không phải vẫn luôn thực lo lắng hay sao? Đến thời điểm này lại còn nói cứng miệng không đúng lòngKết quả bị Thông Thiên vô tình vạch trần.Miêu Miểu dở khóc dở cười, vị Nguyên Thủy đạo hữu này khi nào mới có thể không ngạo kiều như vậy đây?- Đúng rồi Miểu Miểu, cô vừa rồi nói có con tiểu yêu vô sỉ đoạt mất cơ duyên của cô, rốt cuộc là ai? Cô nói ra đi, ta sẽ thu thập hắn.Thông Thiên bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, ánh mắt còn nhất nhất đảo qua chúng sinh đứng ở phía sau.Trong lòng Thường Hi lập tức căng thẳng, nàng cúi đầu dời đi ánh mắt.Chờ Thông Thiên nhìn lại nơi khác, nàng lại khẩn trương nhìn chằm chằm vào cái ót của Miêu Miểu, nếu như con gấu trúc này dám nói ra, nếu như nàng dám nói ra...- Thường Hi, ngươi làm sao vậy?Hi Hòa đã sớm phát hiện muội muội của mình không thích hợp, không khỏi ôn nhu quan tâm một câu.- Không, không có gì.Thường Hi nở nụ cười miễn cưỡng, ánh mắt vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm vào Miêu Miểu.Lại nghe Nguyên Thủy hỏi:- Có con tiểu yêu vô sỉ đoạt cơ duyên của cô sao? Cô sao lại vụng về như thế, cơ duyên cũng có thể bị đoạt? Con tiểu yêu kia rốt cuộc là ai?Lão Tử cũng nhìn lại đây, chuyện này cũng không phải là một chuyện nhỏ.
Lúc này, bầu không khí trong Hồng Hoang vẫn còn khá hữu hảo, chuyện cướp đoạt cơ duyên của người khác sẽ bị tất cả sinh linh khinh thường.Miêu Miểu cười cười, lúc còn không gặp được Thái Nhất, nàng xác thật thực tức giận thực phẫn nộ, hận không thể thông báo hành vi xấu xí của Thường Hi cho toàn bộ thiên hạ đều biết.
Nhưng sau khi được Thái Nhất nhường Huyền Quang môn, nàng lại đã nghĩ khác, vì sao bản thân phải tính toán chi li cùng một người như vậy đây?- Là một tiểu yêu ta không quen biết, nếu ta đã đi vào nơi này thì cũng không cần chấp nhặt với hắn.
Rốt cuộc cho dù đã tới nơi này nhưng với tâm tính kia thì chắc chắn tiền đồ của con tiểu yêu đó cũng không có sáng lạn.
Chỉ có điều ta vẫn còn muốn cảm ơn ba vị đạo hữu, có thể giúp ta ngồi ở chỗ này.Nghe vậy, Tam Thanh biết là nàng không muốn nói, tuy rằng hồ nghi, nhưng cũng không có truy vấn.Mà nghe xong lời nói của Miêu Miểu, Thường Hi cũng không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm, âm thầm nói trong lòng:- Ai cần ngươi tỏ vẻ người tốt.
Hừ! Ta thấy ngươi mới là kẻ không có tiền đồ nhất..Trong mười năm cuối cùng lại có mấy người có duyên lục tục đi tới, nhưng trước sau vẫn không thấy bóng người của Thái Nhất đâu.Khi thời hạn ngàn năm kết thúc, cửa lớn của Tử Tiêu Cung mới mở ra.
Trong nháy mắt, Miêu Miểu biết chính mình thiếu Thái Nhất một phần ân tình rất lớn.Nếu Thái Nhất không chính nhân quân tử như vậy, vậy thì người nhảy vào Huyền Quang môn, hiện giờ ngồi ở chỗ này chính là hắn.Hai cánh cửa lớn, cao đến mười mấy mét mở ra, ánh sáng tím chiếu rọi, một luồng linh khí nồng đậm ập vào trước mặt.Chỉ một thoáng, trên vạn sinh linh trong Hồng Hoang ở đây đều nín thở ngưng thần, đồng thời nhìn về phía cửa lớn kia.Đợi đến khi ánh sáng tím hoàn toàn tan đi, hai đứa bé một nam một nữ với khuôn mặt nghiêm túc đi ra.
Hai đứa bé kia chỉ có cảnh giới Kim Tiên, đều là Hồng Quân dùng cỏ cây tiện tay biến thành, dùng để trông cửa phụng trà.Hai đứa bé đi ra ngoài cửa, đối mặt với trên vạn sinh linh trong Hồng Hoang nhưng không hề có vẻ nhút nhát.- Tại hạ Hạo Thiên, đây là Dao Trì, hoan nghênh các vị đến chỗ này nghe Đạo Tổ giảng đạo.
Các vị đều là người có duyên, bởi vậy hy vọng các vị không cần lãng phí phần cơ duyên này, thỉnh mọi người bảo trì an tĩnh, Đạo Tổ sẽ lập tức đi