Không khí đứng đắn lại nghiêm túc nhất thời bị phá hỏng rồi, chúng sinh linh đồng thời nghiêng đầu Miêu Miểu nhìn lại, âm thầm mắng chửi cô nương này sao lại hỏi vấn đề quái quỷ này?Nữ yêu này thật sự là quá không biết xấu hổ, cư nhiên ở trong trường hợp trang trọng này phát hoa si, còn có tiền đồ hay không?Sắc mặt của Nguyên Thủy cũng âm trầm xuống, hắn đã sớm biết Miêu Miểu xem người chỉ xem mặt, nhưng hôm nay ngay cả Đạo Tổ đều không buông tha, thật là làm người không thể nhìn thẳng.
Hừ, chẳng lẽ Nguyên Thủy hắn còn chưa đủ đẹp trai hay sao?Thông Thiên nuốt nước miếng một cái, tiến đến bên cạnh Miêu Miểu, nhỏ giọng nói:- Miểu Miểu, đó là Đạo Tổ, lá gan của cô cũng quá lớn.- Về sau lại nói tỉ mỉ với huynh sau.Miêu Miểu nhỏ giọng đáp một câu, ánh mắt như cũ và nhìn chằm chằm vào Hồng Quân, chỉ có điều bị rèm châu đáng giận kia chặn tầm mắt.Nàng nghiêm trang giải thích:- Các vị cũng không nên hiểu lầm, ta chỉ là quá khâm phục Đạo Tổ, Đạo Tổ giảng đạo làm ta được lợi không ít, ngay cả tu vi đều tấn chức một bậc.
Ta chỉ là muốn biểu đạt sự cảm kích mà thôi.
Ta muốn nhìn dung nhan của Đạo Tổ một chút, sau đó nhớ kỹ trong lòng, vẽ thành bức họa treo ở động phủ cung phụng.
Nếu không thì khó mà có thể biểu đạt sự kính ngưỡng ở trong long của ta đối với Đạo Tổ.
Các vị, chẳng lẽ mọi người đều không cảm kích Đạo Tổ hay sao?Chúng sinh linh liếc mắt nhìn nhau, lý do này thật đúng là làm cho bọn họ không thể phản bác được!Thường Hi trợn trắng mắt, châm chọc nói:- Ngươi rõ ràng chính là thèm nhỏ dãi mỹ mạo của Đạo Tổ, còn biên ra lời nói dối như vậy, có biết xấu hổ hay không?Miêu Miểu liếc mắt nhìn nàng một cái, hừ nhẹ một tiếng nói:- Ngươi đây là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, chính ngươi thèm nhỏ dãi nhưng một hai phải nói ta thèm nhỏ dãi, sự kính ngưỡng của ta đối với Đạo Tổ há là tiểu yêu như cô có thể lý giải? Ngươi không cảm ơn cũng thôi, nhưng đừng liên lụy ta.
Chỉ có điều ta thấy lúc trước cô cũng không có nghiêm túc nghe giảng, nếu không như thế nào ba ngàn năm qua đi tu vi còn không hề biến hóa đâu? Cô nói xem tiểu yêu như cô thật sự cần thiết tới Tử Tiêu Cung nghe đạo hay sao? Chuyện như cơ duyên này, có đôi khi đoạt tới cũng vô dụng.Nghe xong những lời này của Miêu Miểu, đặc biệt là khi câu nói cuối cùng vừa dứt, Thường Hi không khỏi biến sắc, trước kia tại sao nàng không biết con gấu trúc này biết ăn nói như vậy? Hùng Miêu đáng chết, cư nhiên làm trò nhục nhã nàng ở trước mặt mọi người như vậy!Đặc biệt là khi một câu cuối cùng vừa nói ra, Tam Thanh đều nhìn lại đây, biểu tình trên mặt của Thường Hi lập tức âm trầm tới cực điểm.- Cô ...- Thường Hi, đừng nói nữa.Hi Hòa ý thức được cái gì, vội vàng kéo ống tay áo của Thường Hi.Thường Hi chỉ có thể không cam lòng câm miệng.Trò khôi hài này Hồng Quân đều xem ở trong mắt, hắn tự nhiên cũng biết chuyện Miêu Miểu bị Thường Hi đoạt Huyền Quang môn, cuối cùng Miêu Miểu có thể đi vào nơi này, hắn cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn.Tựa như là vận mệnh chú định đều có ý trời.Chỉ có điều, xem mặt lại là không được.- Hiện giờ cơ duyên chưa tới, cho nên ánh mắt của mọi người không thể xuyên thấu rèm châu.
Đợi lần giảng đạo thứ ba xong, có lẽ cô cùng người có duyên có thể thấy được.
Lần giảng đạo này đã kết thúc, mọi người