Vào giữa trưa.Trong đình ở sân nhỏ, Lục Thủy đột nhiên tỉnh lại.Hắn hơi nghi hoặc một chút, chính mình vốn nên ở trong mật thất, làm sao lại chạy ra bên ngoài rồi?Mật thất nhà hắn bị ai đánh nổ?Rất nhanh hắn đã phủ định, bởi nếu mật thất mà nổ thì chắc chắn hắn sẽ cảm nhận được, nhưng lần này lại không hề có cảm giác gì.Khi hắn đang muốn xem xét chính mình có bị thương hay không, thì một tờ giấy trong tay đột nhiên rơi xuống bàn đá.Lục Thủy hiếu kỳ nhìn thoáng qua, bỗng thốt lên đầy kinh ngạc:"Hôn thư? Thứ quỷ gì đây?"Lập tức kiểm tra nội dung:"Hôn thư giữa Lục Thủy và Mộ Tuyết? Không phải cái đồ chơi này ở rất lâu trước kia sao?"Mặc dù rất kỳ quái, nhưng Lục Thủy cũng không tiếp tục kinh ngạc, mà định thần suy ngẫm một chút. Đầu tiên hắn lấy điện thoại ra, ừm, hàng nhái loại cũ, có chút xa lạ."Thời gian không đúng! Lên mạng xem thử, phòng ngừa có người lừa gạt ta."Lục Thủy mở Website ra, hắn muốn lên Website để so sánh thời gian.Chỉ là load hơi chậm:"Nhìn tốc độ đường truyền này thì ta có chút tin rồi."Nhà hắn nằm ở phần rìa trên bản đồ thế giới.Mà lão bất tử nhà mình lại ngoan cố, thời đại thay đổi nhưng không hề để cho hắn đuổi theo thời đại. Người khác đều đang dùng 8G, nhưng mà hắn vẫn còn đang dùng 2G.2G này vẫn là do hắn một khóc, hai nháo, ba treo cổ để tranh thủ được.Sau một lúc, hiệu chỉnh thời gian thành công, thời gian trên điện thoại không có vấn đề.Sau khi xác nhận, Lục Thủy đặt điện thoại di động sang một bên, sau đó nhìn hôn thư:"Nói như vậy, ta trùng sinh rồi?"Trùng sinh cũng không làm Lục Thủy cảm thấy cao hứng, bởi vì hắn căn bản không biết làm sao mình trở về được.Không biết mới là chuyện khiến người ta cảm thấy phiền não.Cũng không suy nghĩ nhiều nữa, Lục Thủy dự định đi ra bên ngoài xem thử, xác định xem có thật sự là mình đã trùng sinh hay không.Nhưng chỉ mới đứng lên, đột nhiên hắn lại ôm eo ngồi xuống:"Chuyện gì xảy ra? Làm sao eo lại đau như thế?"Lật quần áo ra xem thử, phát hiện phần eo có một vết thương, mặc dù đã bôi thuốc nhưng vẫn chưa khép miệng."Không phải là thiếu tiền nên cắt chứ? Không đến mức đó, không đến mức đó! Dù sao ta cũng là một Đại Thiếu gia mà.”Bởi vì thời gian đã quá xa xưa, Lục Thủy căn bản không nhớ rõ chuyện eo của mình bị thương thế nào.Nhưng mà, hắn còn nhớ rõ chính mình là Đại Thiếu gia Lục gia. Mà Lục gia cũng không phải là gia tộc xuống dốc gì đó, nghĩ kiểu gì cũng không cảm thấy đường đường một Đại Thiếu gia sẽ vì chút tiền mà bán thận.Lúc chuẩn bị hồi ức lại, đột nhiên có một thị nữ đi đến bên cạnh đình, cung kính nói:"Thiếu gia."Lục Thủy nhìn người thị nữ này một chút, không thể nhớ ra là ai.Nhưng mà, cũng không quan trọng."Nói."Đối với cách nói chuyện đơn giản của Đại Thiếu gia, Kỳ Khê có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng đáp:"Tam Trưởng lão tìm Thiếu gia, hi vọng Thiếu gia qua đó một chuyến."Lục Thủy mỉm cười, thầm nghĩ trong lòng: "Một trong ba bá chủ."Sau đó Lục Thủy nhìn Kỳ Khê, hỏi:"Có nói là chuyện gì không?"Nói xong hắn liền đứng lên, lập tức đi ra phía ngoài.Về phần vết thương trên người, đương nhiên đau đến cắn răng, nhưng đang có người ngoài ở bên, nên vẫn cần phải có phong thái của Đại Thiếu gia.Kỳ Khê theo ở phía sau, cung kính nói:"Nghe Tam Trưởng lão nói, có liên quan tới việc Thiếu gia xuống núi trừ yêu rồi bị thương mấy ngày trước."Ngừng một chút, Kỳ Khê lại nói tiếp:"Tam Trưởng lão có chút tức giận."Lục Thủy đi ở phía trước, khóe miệng có chút nhếch lên, cuối cùng nhớ ra chính mình bị thương thế nào.Thì ra là do trừ yêu không thành, bị yêu vật làm cho bị thương.Còn là yêu vật bình thường.Thân là nam đinh duy nhất ở trong tộc, lại không nên thân như thế, ba vị bá chủ không tức giận mới là lạ.Lần này chính là trực tiếp hỏi tội.Chậc chậc, năm đó hắn đã chịu không ít khổ.Loại vết thương nhỏ không phải từ việc bị giáo huấn như này, hắn đã sớm khỏi rồi.Cảm nhận được sự suy yếu của