Editor: Miri
- -----------
Ta thích Lâm Châu?
Lý Trú Miên sửng sốt trong chốc lát, nhanh chóng phản ứng lại, trong lòng hiện ra một loại cảm giác kỳ quái, nhưng cũng chỉ lướt qua trong chốc lát. Hắn lắc đầu, nghĩ thầm hiện tại Ma tộc đúng là vì muốn ngươi loạn nhân tâm mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Hắn cũng không hề nhiều lời vô nghĩa nữa, linh khí nháy mắt ngưng kết thành mũi tên trên cung, một phóng cắt qua ánh sáng cuối cùng của chân trời, như lôi đình giáng xuống, ào ào bay đến!
Trong khoảnh khắc đó, mặt trời lặn xuống sau núi xanh, hoàng hôn buông xuống, thiên địa tối tăm, chỉ có một mũi tên này rực rỡ như mặt trời, làm cho một phương sơn dã này lại dâng lên một vầng thái dương ——
Không, không chỉ là một vầng, một mũi tên bay xong lại có hai mũi tên khác. Ba mũi tên đồng loạt xuất hiện, rạng rỡ khắp nơi, không thể chống đỡ!
Đồng tử Thẩm Bạch co lại, trong tay đột ngột hóa ra một thanh trường kiếm, tính dùng nó để chặn tên!
Lý Trú Miên cười lạnh, nghĩ thầm mũi tên này dùng máu đầu tim của ta để ngưng kết ra, không dễ cản lại như vậy đâu. Nếu không phải phải vì ngưng khí cần thời gian, ngươi thật sự cho ta có tâm tình nói nhiều lời vô nghĩa với ngươi như vậy? Lúc chờ ngươi, ta sẽ không nghĩ kĩ sách lược để đối đầu? Hơn nữa, vừa nhìn cái mặt này của ngươi ta đã bực, đã muốn đánh ngươi —— Lâm Châu độc nhất vô nhị, hạng người như ngươi há có thể bắt chước?
Ánh mắt Lý Trú Miên dừng ở trên trường kiếm vừa hóa ra trên tay Thẩm Bạch, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, cả giận nói: "Còn nữa, kẻ thần bí tu vi Hóa Thần cướp xe ngục trên Trường Phong lĩnh, có phải cũng là ngươi không?"
Khoảng thời gian qua, hắn đã hoài nghi suy tư về một loạt tu sĩ Hóa Thần trong Tu Chân giới, hiện giờ nghĩ lại bỗng nhiên phát hiện mình hóa ra lại xem nhẹ Ma tộc. Ma tộc giỏi về bắt chước, còn có khả năng biến thành hình dạng người trong Tu Chân giới, làm chuyện giá họa vu oan...vậy mà hắn lại bỏ qua! Lý Trú Miên cảm thấy mình đã phát hiện chân tướng, vô cùng đau đớn nghĩ, lũ Ma tộc hại hắn hoài nghi Lâm Châu lâu như vậy, Ma tộc đúng là chết không đủ bồi tội!
Mũi tên đầu tiên đã phóng đến, Thẩm Bạch còn chưa kịp nghe rõ Lý Trú Miên đang nói cái gì thì đã bị uy thế của mũi tên này làm giật mình. Hắn nhận ra mũi tên này không thể chặn trực diện, thân thể nháy mắt hư hóa thành một đoàn sương đen, muốn tiêu tán ở không trung. Nhưng mũi tên này tới quá nhanh quá mạnh, sương đen còn chưa kịp trốn vào hư không, đã bị tên dài xé rách, phát ra một tiếng thét chói tai.
Phía trên sương đen bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ hổng trống không, nó đang quay cuồng muốn trốn, nhưng mà hai mũi tên đến sau cũng đã gần trước người, phong kín đường lui của hắn. Tam tiễn kết trận, tránh cũng không thể tránh!
Nhận thấy không thể tránh khỏi, sương đen rung động lên, bắt đầu ngưng kết lần nữa, hóa thành một đoàn đen thùi, nghênh diện mũi tên đánh tới!
"Ầm ——"
Trong thoáng chốc, thiên địa thất sắc, đất rung núi chuyển. Mũi tên giống như ánh sáng mặt trời bị sương đen nuốt hết, sau đó nổ tung. Làn sương đen quay cuồng, phát ra vô số tia nổ giống như lưu quang.
Trong thành Lăng Châu, Lâm Tầm Chu nhìn Liễu Yên đã tắt thở cùng Liễu Sơ Vân đang quỳ trên mặt đất. Y khẽ thở dài một cái, đi đến bên người hắn.
Liễu Sơ Vân ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tầm Chu, mặt đầy nước mắt.
Lâm Tầm Chu nghĩ đến thiếu niên này khi ở Thần Cung vẫn còn khí phách hăng hái, có chút mềm lòng, nhẹ nhàng vỗ vai hắn.
Liễu Sơ Vân cảm thấy đáy lòng đau xót, nức nở nói: "Tông chủ, đệ tử có phải đã làm ngài thất vọng rồi?"
Lâm Tầm Chu lắc đầu, than nhẹ: "Ngươi đang giận ta?"
Liễu Sơ Vân trầm mặc trong thoáng chốc, cuối cùng lắc lắc đầu: "Là tiểu thúc phạm sai lầm trước, huống chi tông chủ đã thủ hạ lưu tình, không có giết ngài ấy. Đệ tử cũng không phải người không phân thị phi, sao có thể trách tội tông chủ."
Hắn lẩm bẩm: "...Hơn nữa ma hồn nhập thể chắc là đau đớn lắm, có lẽ này đối với tiểu thúc cũng là một loại giải thoát."
"Phụ thân con vì Ma tộc mà chết, tiểu thúc cũng vì ma hồn mà không thể quay đầu..."
Liễu Sơ Vân lung tung lau nước mắt, run giọng nói: "Thù của con với Ma tộc, không đội trời chung!"
Lâm Tầm Chu vươn tay, xoa xoa đầu Liễu Sơ Vân.
Liễu Sơ Vân rốt cuộc bình tĩnh một chút, ấp úng nói: "Tông chủ không trách phạt con phạm vào môn quy?"
"Thôi." Lâm Tầm Chu thở dài, "Người không biết thì không trách, sau này ngươi chăm chỉ tu hành, lập công chuộc tội là được."
Môi Liễu Sơ Vân run rẩy, thiếu chút nữa lại khóc tiếp: "Tông chủ......"
Hắn ngẩng đầu, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, khóe mắt đỏ bừng, thần sắc lại rất nghiêm túc: "Sơ Vân tuyệt không cô phụ tông chủ dạy bảo, từ nay về sau nhất định sẽ càng thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuyệt không làm trái giới luật tông môn."
Lâm Tầm Chu rũ mắt nói: "An táng thúc thúc của ngươi đi."
Liễu Sơ Vân gật đầu, lảo đảo đứng dậy, cõng thi thể Liễu Yên lên, cảm xúc đã bình tĩnh trở lại. Hắn cõng Liễu Yên đi từng bước một về phía trước, tựa như khi còn nhỏ đã được đối phương cõng đi.
Trời tối, thái dương đã lặn sau núi, ánh trăng vẫn mờ nhạt như cũ, thiên địa bị phủ trong một tầng bóng tối mênh mông. Khi đi ngang qua Liễu phủ bị tàn phá, Liễu Sơ Vân liếc mắt nhìn qua tòa lão trạch mà hắn đã nhiều năm không đặt chân qua.
Năm xưa Liễu nửa thành, hôm nay mảnh sân tàn.
...Không, Liễu gia còn chưa vong, Liễu gia còn có ta, ta đã trưởng thành. Liễu Sơ Vân cắn chặt môi, bước chân dần dần vững vàng kiên định.
Lâm Tầm Chu lẳng lặng nhìn hắn đi xa, lại lướt mắt qua không trung, cảm thấy đáy lòng có chút thương cảm nhàn nhạt băng qua. Y nghĩ, có lẽ bây giờ nên tìm ai tâm sự chút...trời tối, không biết Lý Tam Thất đang ở đâu?
Hắn nói phải về Yến Vương phủ phục mệnh, hiện tại đã tới chưa? Trên đường có gặp nguy hiểm hay không? Lâm Tầm Chu sờ sờ Truyền Âm phù trong lòng ngực, có chút lo lắng. Có nên truyền âm cho hắn không nhỉ?
...................
Lý Trú Miên lại giương cung bắn thêm ba mũi tên, sau đó cực nhanh lui về phía sau vài bước, nhẹ nhàng đè đè ngực.
......Đau.
Dùng máu đầu tim dưỡng mũi tên, mỗi một mũi bắn ra đều sẽ tiêu hao sinh mệnh của hắn. Lần này quả thực là vết thương mới chồng lên thương cũ, làm đáy lòng hắn dâng lên đau đớn thấu xương.
"......Khụ." Lý Trú Miên ho nhẹ một tiếng, mắt lạnh nhìn sương đen quay cuồng, nghĩ thầm lần này coi như không uổng công, khiến cho ngươi chịu đủ. Muốn giết ta
thì nên chuẩn bị trả giá đắc đi.
Sương đen bất kham bị xé rách, một lần nữa bắt đầu kích động, ngưng kết thành hình người hư ảo. Thẩm Bạch phẫn nộ quát: "Lý Trú Miên ——"
"Đừng có vác mặt y quát ta." Lý Trú Miên thấy hắn vẫn chưa chết, tuy rằng là chuyện trong dự kiến nhưng vẫn có chút tiếc nuối.
Thân ảnh Thẩm Bạch lóe lên, lập tức muốn hóa thành sương đen bổ nhào vào Lý Trú Miên, nhưng lại nhào vào một khoảng không. Thân ảnh Lý Trú Miên đã vọt đến mấy chục trượng ra xa đó, nhướng mày cười: "Ai điên đi dùng cung tiễn đánh cận chiến với ngươi? Tái kiến!"
Lý Trú Miên luôn luôn không phải là kiểu người hay xúc động, thấy đánh xong rồi thì thu tay. Lần này làm Ma tộc ăn một cái lỗ nặng, hắn cũng không hề ham chiến. Nếu cứ tiếp tục đánh với đối phương, chẳng lẽ muốn mạng đổi mạng sao? Thế thì thiệt thòi chết, hắn lại không ngốc, lấy mạng đổi mạng thì cũng phải là đổi với Ma Quân.
"Chạy đi đâu!" Thẩm Bạch đã bị lửa giận làm ngu đầu óc, thân thể một nửa là hình người, một nửa lại là sương đen quay cuồng. Trong sương đen hiện ra vô số mặt người đen cùng bạch cốt, giống như ngạ quỷ bò ra từ trong địa ngục, giương nanh múa vuốt đánh về phía Lý Trú Miên!
......Chậc, Ma tộc điên lên không muốn sống, thương thành như vậy còn muốn đánh. Lý Trú Miên áp xuống đau đớn trong ngực, trong lòng biết hiện tại không phải là lúc liều mạng với Thẩm Bạch. Hắn không chút nào do dự, một bước đi ra, đã ở vài dặm bên ngoài.
Chẳng mấy chốc, hắn đã cách chiến trường khi nãy rất xa. Nhưng Lý Trú Miên vẫn chưa thả lỏng, nhíu mày quay đầu lại, chỉ thấy phía sau trong hư không thực nhanh có vệt đen dần dần hiện lên, tức khắc lại đau đầu.
......Này là muốn truy cùng diệt tận sao.
Tiếng cười lạnh của Thẩm Bạch từ trong hư không truyền đến: "Lý Trú Miên, ngươi có thể chạy đi đâu hả?"
Đúng vậy, hắn có thể chạy đi đâu? Ai có thể ở ngay lúc này cứu hắn? Lý Trú Miên cắn môi.
Có thể đánh với Ma tộc này thì bắt buộc phải là tu sĩ Hóa Thần. Tu sĩ bình thường có tới cũng chỉ là tự sát. Nhưng mà mấy Hóa Thần thế gian này, một người vân du thiên hạ, không biết tung tích; lão hoàng đế tuổi tác đã cao, gần đây cũng đang bế quan, hiện tại không thể bị quấy rầy; chỉ còn lại ba Hóa Thần, đều là người Minh Tông.
......Minh Tông à.
Tưởng tượng việc mình phải đến Minh Tông, khóe miệng Lý Trú Miên khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Minh Tông canh phòng nghiêm ngặt, có trận pháp bảo vệ, lại còn có ba vị Hóa Thần tọa trấn, nếu hiện tại nhất định phải đi chỗ nào đó để tránh một chút, Minh Tông đúng là lựa chọn tốt nhất. Dù cho Ma tộc này có bị điên thì nó cũng vẫn phải biết gần phúc né họa, tới địa giới Minh Tông hẳn cũng sẽ không dám lỗ mãng.
Chỉ là......Lý Trú Miên tự hỏi bản thân, có khi nào mình vừa đến Minh Tông là cũng bị xem là cùng một giuộc với tên Ma tộc này không? Có khi nào cũng bị đánh bầm dập không?
Trong lúc suy tư, ngực Lý Trú Miên lại đau lên, trong yết hầu dâng lên vị rỉ sắt. Hắn khẽ khụ hai tiếng, trong lòng biết vết thương cũ lại phát tác, không thể do dự nữa.
Thôi, đánh thì đánh! Hy vọng Lâm tông chủ nể tình từng có một hôn ước với mình mà xuống tay nhẹ chút...Hơn nữa Lâm tông chủ là người rộng rãi, là trời quang trăng sáng, chắc sẽ không so đo với hắn loại chuyện nhỏ này.
Lý Trú Miên mua vui trong đau khổ, nghĩ xong thì nhanh chóng quyết định, một bước ngàn dặm, cảnh vật trước mắt biến hóa, hắn đã lập tức đứng dưới núi tuyết.
Chỉ thấy trước mắt Minh Tông sơn môn dựng thẳng, rộng rãi bao la hùng vĩ. Lý Trú Miên đi đến trên bậc thang, hai bên sơn môn có hai vị đệ tử đứng gác, thấy có người tiến đến thì tiến lên hai bước, nghiêm giọng hỏi: "Tiến xuất tông môn, có lệnh bài không?"
Lý Trú Miên lắc đầu: "Không có lệnh bài."
Đệ tử kia lại nói: "Vậy có bái thiếp không?"
"...Cũng không có bái thiếp."
Ánh mắt hai vị đệ tử tức khắc trở nên khó chịu: "Vậy các hạ tới Minh Tông ta là vì chuyện gì?"
Lý Trú Miên hít sâu một hơi, ôm quyền, cất cao giọng nói: "Yến Vương phủ Lý Trú Miên, tiến đến bái kiến Lâm tông chủ!"
Trong dãy núi, lập tức vọng lại toàn bộ thanh âm của hắn —— Yến Vương phủ Lý Trú Miên, tiến đến bái kiến Lâm tông chủ!
Trong nháy mắt, núi tuyết vốn dĩ đang yên tĩnh, tựa hồ lại càng yên ắng thêm ba phần.
Hai vị đệ tử thủ vệ đã sững sờ tại chỗ, giống như bị hóa đá, sau một lúc lâu lại run rẩy nâng ngón tay chỉ hắn, không dám tin mà nói: "Yến Vương thế tử?"
"Đúng là tại hạ."
"......"
Đệ tử thủ vệ dại ra nói: "...Chúng ta đi bẩm báo ngay."
Lý Trú Miên gật gật đầu, căng da đầu đứng ở trước sơn môn, trên mặt treo nụ cười không có chỗ chê, nhưng nội tâm thực ra đã hết thở nổi.
—— Sau khi hối hôn, hắn sắp được gặp đối tượng hôn ước của mình, nhưng mà hắn lại không chút nào chờ mong.
Một lát sau, Minh Tông sơn môn rốt cuộc có một quản sự lao ra, cười gượng nói: "Hóa ra là Lý thế tử đại giá quang lâm, thất kính thất kính, chúng ta đã an bài người đi bẩm báo tông chủ, còn thỉnh thế tử đi với ta trước."
Lý Trú Miên mỉm cười gật đầu, trong lòng sâu kín thở dài.
So với thấy Lâm tông chủ, hắn lại muốn về Lăng Thành ở chung với Lâm Châu hơn...
Nghĩ đến Lâm Châu, đầu Lý Trú Miên bỗng nhiên lại vang lên câu kia của Ma tộc: Ngươi quả nhiên thích y. Trong thoáng chốc, hắn nhịn không được mà hoảng hốt trong lòng.