Editor: Miri
- -----------
Nghị Sự đường ở trên đỉnh núi, núi cao gió lạnh, tuyết mịn rơi đầy. Từ đây nhìn xuống phía dưới có thể thấy mây hồng tản ra, linh hạc bay ngang.
Trong Nghị Sự đường ít có những món kỳ trân dị thảo, chỉ có một cây hàn mai trong góc phòng, là cùng một loại hoa mai với Mai Phong của Lâm Tầm Chu. Lúc này gió lạnh hơi lướt qua khiến cho mùi hương dịu nhẹ lan tỏa, bốn phía vô cùng yên tĩnh.
Mặt Lâm Tầm Chu không chút cảm xúc, bước qua tuyết trắng đầy đất đi đến trước cửa. Y giơ tay, dùng chuôi kiếm mở cửa phòng ra.
Trong Nghị sự đường không có một bóng người.
Trên bàn nhỏ ở giữa chất từng cuốn công văn, một số còn rơi ngổn ngang trên đất. Bên cạnh bày một lư hương nhỏ, từ bên trong tràn ra dày đặc khói hương lượn lờ ở trong phòng, hình như vừa mới có người ở đây.
Lâm Tầm Chu lạnh lùng nhìn xung quanh, bạch y không gió mà phất. Y lại tiến một bước về phía trước, nhàn nhạt mở miệng: "Đại trưởng lão có ở đây không?"
Giọng Lâm Tầm Chu từ lúc vừa sinh đã mang âm thanh lãnh, ngữ khí lúc này còn hơi trầm xuống, rất có cảm giác áp bách. Y lại đợi thêm một lúc, không ai trả lời.
......Đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng mà đại trưởng lão không ở đây? Đáy lòng Lâm Tầm Chu trầm xuống, bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
Lâm Tầm Chu quay đầu lại, chỉ thấy có một người đang vội vàng bước vào Nghị Sự đường, đệ tử thủ vệ đồng thời cúi đầu hành lễ: "Đại trưởng lão!"
Người tới đúng là đại trưởng lão.
Đại trưởng lão cuốn quýt chạy đến trước mặt Lâm Tầm Chu, hành lễ: "Tông chủ."
Lâm Tầm Chu lẳng lặng nhìn hắn, sau một lúc lâu mới lạnh nhạt hỏi: "Ngươi vừa mới đi đâu?"
Đại trưởng lão cười ha hả nói: "Khi nãy vẫn còn trong Nghị Sự đường lật xem quyển tông vụ án, bỗng nhiên nghĩ đến một số chỗ khó hiểu trong lúc tu hành, lập tức đi một chuyến tới Thần Cung, tìm chút thư tịch lật xem."
Ánh mắt hắn dừng ở trên kiếm trong tay Lâm Tầm Chu, vẻ mặt hơi nghi hoặc: "Tông chủ đến là vì chuyện gì?"
Lâm Tầm Chu không đáp, đại trưởng lão bỗng nhiên cảm thấy trong lòng lạnh xuống —— không phải bởi vì gió lạnh tận xương, mà là bởi vì khí thế như sương tuyết toát ra từ Lâm Tầm Chu. Đứng ở trước mặt y cũng giống như đang ngắm cô sơn, như lạc vào rừng tuyết, dù y không rút kiếm cũng đủ khiến người khác cảm nhận được kiếm ý vô tận.
Tuy rằng đều là Hóa Thần, nhưng giữa Hóa Thần cũng có phân cao thấp...Đại trưởng lão cúi đầu rũ mi, cung kính nói: "Nếu tông chủ có chỉ thị gì, lão hủ nhất định không chối từ."
Lâm Tầm Chu rốt cuộc mở miệng.
"Nghe nói ngươi gần đây rất bận, ngươi đang bận cái gì?"
Đại trưởng lão nghe vậy, vội vàng nói: "Gần đây tu luyện có chút ngộ đạo, đang định bế quan một đoạn thời gian, có lẽ có thể nâng cao thêm một bước."
Lâm Tầm Chu ánh mắt bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra biểu cảm. Y gật gật đầu, đạm mạc nói: "Đi Thần Cung."
Đại trưởng lão không rõ nguyên do, nhưng vẫn là vội vàng đuổi theo bước chân Lâm Tầm Chu.
Thần Cung vẫn luôn nguy nga to lớn như cũ, ngọc kiều linh các lơ lửng giữa mây, thỉnh thoảng có đệ tử đi qua đi lại. Lâm Tầm Chu đứng ở dưới Thần Cung đã có đệ tử ngó xuống nhìn, vừa thấy là một người mặc bạch y đạp tuyết, ngọc quan búi tóc cầm theo kiếm thì cả đám hơi hơi ngốc ra một lát, sau đó kích động hành lễ:
"Bái kiến tông chủ!"
Hết đợt bái kiến này tới đợt bái kiến khác từ khắp nơi ở Thần Cung vang lên, Lâm Tầm Chu nhẹ nhàng gật đầu, đi về phía trước.
Đệ tử Thần Cung Phương Tiểu Võ đang ở lầu một đọc sách, hắn ngồi xếp bằng ở trước kệ sách, ngơ ngẩn xuất thần nhìn chằm chằm sách trong tay. Hắn đã nhìn cái trang sách này hết một ngày một đêm, đắm chìm ở trong một loại trạng thái huyền diệu, hình như đang ngộ ra gì đó, lại vẫn còn một tầng ngăn cách như cũ, mơ mơ hồ hồ, tìm không ra manh mối.
Phương Tiểu Võ quá mức chuyên chú, không để ý đến động tĩnh xung quanh, chỉ lẩm bẩm tự nói: "......Vi đạo nhật tổn. Tổn chi hựu tổn, dĩ chí vô vi*......làm thế nào để vô vi? Là giữ cho tâm trống rỗng? Làm sao để trống rỗng?"
*Một câu trong Đạo Đức Kinh, có ý nghĩa là theo đạo thì phải giảm dục vọng mỗi ngày cho tới khi "vô vi" (không còn gì nữa), muốn trị thiên hạ thì phải vô vi (không còn dục vọng). Hắn cảm thấy linh khí trong cơ thể chấn động, tựa hồ như sắp phải phá tan chướng ngại nào đó, nhưng trước sau vẫn có một đường ngăn cách. Trong lúc hắn đang buồn rầu thì bỗng nhiên nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm nhàn nhạt mơ hồ, cứ như có thần phật trên mây thì thầm: "Không cũng là có, không chỗ nào không có. Tất cả đều là không, tất cả đều là có."
*Đây là một khái niệm của Kinh Đại Bát Niết-bàn, "không không" (vô vi) tức là vừa có vừa không, phải buông bỏ được khái niệm có và không mới có thể vượt qua dục vọng. Bốn phía có linh khí kích động, đều bắt đầu phóng vào huyệt khiếu của hắn. Phương Tiểu Võ ngơ ngẩn trong một chốc xong thì bừng tỉnh hoàn hồn, chỉ cảm thấy đầu óc thông suốt, có dấu hiệu sắp đột phá cảnh giới.
Phương Tiểu Võ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị bạch y nhân đi ngang qua mặt hắn, thoáng liếc mắt xong thì lập tức thu hồi ánh mắt.
......Là tông chủ? Tông chủ vừa đi qua nơi này!
"Đa tạ tông chủ chỉ điểm." Phương Tiểu Võ vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, cúi đầu hành lễ. Lâm Tầm Chu không ngừng bước chân, chẳng mấy chốc đã đi xa. Thẳng đến khi y đi lên lầu hai, đã không còn thấy được thân ảnh, Phương Tiểu Võ mới lần nữa đứng thẳng, ánh mắt sáng ngời.
Chung quanh có đệ tử nhìn về phía hắn với ánh mắt hâm mộ, Phương Tiểu Võ mắt nhìn thẳng, bế khí ngưng thần, cảm thụ linh khí lưu động trong cơ thể.
Lâm Tầm Chu tùy tay chỉ điểm một vị đệ tử xong vẫn chưa dừng bước, dọc theo đường đi tới lầu ba. Đại trưởng lão đi theo phía sau hắn, vẻ mặt nghi hoặc.
Lầu ba là cấm địa Thần Cung, không có việc gì thì không được đi vào. Nhưng quy củ này đối với tông chủ Minh Tông mà nói, tất nhiên cũng không phải quy củ.
Lâm Tầm Chu ở lầu ba, dừng lại trước trận pháp cấm chế, giơ tay ở không trung nhẹ điểm vào, quang văn như gợn sóng nước lan ra, Lâm Tầm Chu một bước bước vào, cảnh vật trước mắt lập tức biến hóa.
Xuất hiện ở trước mặt y là một khoảng sân rộng lớn, gạch xanh trải dài có khắc bản đồ sơn hà; phía trên là ngân hà cuồn cuộn, 28 tinh tú chậm rãi vận hành, diễn hóa ra tất cả biến hóa. Nơi này là một tiểu thế giới nằm ở lầu ba Thần Cung, có cái tên gọi là "Sơn Hải Gian".
Ở giữa trận pháp ngân hà, một vị nữ tử khoác đạo bào ngồi xếp bằng, toát ra không khí cô tịch, không hề nhúc nhích.
Nàng là vị Hóa Thần thứ ba của Thần Cung - Vân Tưu, cũng là tiểu sư cô của Lâm Tầm Chu. Nàng đã bế quan ba năm, không biết khi nào xuất quan.
Nhìn lướt qua thì thấy đúng là tiểu sư cô đang bế quan tới thời điểm quan trọng, không thể phân tâm, người xâm nhập Yến Vương phủ ở Vân Châu hẳn không phải là nàng.
Lâm Tầm Chu lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng không nói một lời, xoay người muốn đi, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm:
"Tầm Chu."
"......" Lâm Tầm Chu quay đầu lại, "Quấy rầy tiểu sư cô."
Nữ tử khoác đạo bào vẫn như cũ ngồi ở tại chỗ, chưa dịch chuyển chút nào, hai mắt vẫn nhắm nghiền. Thanh âm từ biển sao truyền ra: "Trước khi bế quan ta có dặn dò ngươi là nếu ngươi sắp đại hôn rồi mà ta còn chưa xuất quan, ngươi phải lập tức tới tìm ta —— nếu bây giờ ngươi tới tìm ta, tức là đại điển hợp tịch của ngươi với Yến Vương thế tử đã chuẩn bị xong rồi sao?"
......Tiểu sư cô bế quan đã lâu, không hỏi thế sự, còn không biết hôn lui từ kiếp nào.
Lâm Tầm Chu rũ mắt nói:
"Sư cô, không hợp tịch được, đã từ hôn."
Vân Tưu: "Chúc mừng chúc mừng."
Lâm Tầm Chu:......
Vân Tưu: "Chờ sư cô xuất quan rồi sẽ đi uống rượu mừng của các ngươi, nhớ giữ một phần cho ta! Lì xì sư cô quên mang rồi, a ha ha ha."
Lâm Tầm Chu:......
Hóa ra là đã thu âm lại lời nói trước đó, hắn tới gần sẽ tự động phát, sư cô còn đang bế quan, vẫn chưa tỉnh.
Lâm Tầm Chu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nghĩ thầm sư cô ơi, người chắc không ngờ người đúng là không cần phát lì xì, ngay cả rượu mừng cũng không có để uống! Y lại xoay người rời đi, thanh âm sang sảng của Vân Tưu còn quanh quẩn: "Nếu thành thân rồi mà tiểu hỗn đản Yến Vương phủ kia dám khi dễ ngươi, sư cô giúp ngươi đi giáo huấn hắn! Từ từ...à thôi, ngươi lợi hại vậy, hắn chắc cũng không khi dễ được ngươi, người nào có thể khi dễ ngươi thì ta cũng không đánh lại...."
Lâm Tầm Chu bước ra khỏi "Sơn Hải Gian", đại trưởng lão chờ ở ngoài cấm chế thấy y ra tới, nghi hoặc hỏi: "Tông chủ, ngài hôm nay ở đây là vì..."
"Không có gì.", ánh mắt Lâm Tầm Chu đảo qua trên người hắn, "Ngươi trước đó có nói muốn bế quan, vậy thì đi bế quan đi. Gần đây thiên hạ không yên ổn, làm phiền đại trưởng lão thay ta coi chừng tông môn, tạm thời đừng rời khỏi đây."
Đại trưởng lão ngẩn người, đáp ứng y, không hề hỏi nhiều.
Tông chủ Minh Tông hành sự, có quyền không cần giải thích với bất kì ai, y muốn làm cái gì cũng không cần lý do.
Đại trưởng lão xoay người rời đi, Nhất Xuyên Vũ đã vội vàng tới gặp thoáng qua đại trưởng lão, hai người chào hỏi nhau, Nhất Xuyên Vũ lập tức đi tới trước mặt Lâm Tầm Chu.
"Làm sao vậy, hôm nay vội vội vàng vàng?" Nhất Xuyên Vũ nhỏ giọng hỏi. Hắn nhìn Lâm Tầm Chu đang vọng về phía đại trưởng lão đã đi xa, nhíu mày nói: "Đại trưởng lão có vấn đề?"
"Ta cảm thấy hắn hơi kỳ quái," Lâm Tầm Chu nhàn nhạt nói, "Ta hoài nghi hắn là kẻ ta nói với ngươi lúc trước, đại nhân vật cấu kết với tà tu trong Minh Tông."
"......Hắn chính là đại trưởng lão, Hóa Thần, ở Minh Tông có địa vị thế lực không phải là nhỏ," Nhất Xuyên Vũ nheo mắt, thấp giọng nói, "Tầm Chu ngươi cũng không nên nói giỡn, nếu hắn thực sự có vấn đề, đối Minh Tông mà nói sẽ có tổn hại không nhỏ. Ngươi có chứng cứ sao?"
"Không có, chỉ là hiềm nghi.", Lâm Tầm Chu nhẹ nhàng lắc đầu, nhíu mày nói, "Không thể bởi vì hoài nghi mà oan uổng một người......Ngươi thay ta nghĩ cách coi chừng hắn, ta hiện tại phải đi Vân Châu một chuyến. Nếu hắn rời khỏi tầm mắt ngươi một khắc nào, ngươi lập tức truyền âm nói cho ta."
Nhất Xuyên Vũ trầm trọng gật đầu, lại hỏi: "Ta lập tức đi làm. Ngươi thì sao? Dùng thân phận tông chủ Minh Tông đi Vân Châu?"
"Ừ." Lâm Tầm Chu nói, "Hy vọng chân tướng có thể rõ ràng, là ta hiểu lầm đại trưởng lão."
Nhất Xuyên Vũ thở dài: "Vậy ngươi có thể dùng "Đoạn Ngân Hà" của ngươi...Cần ta thông tri một tiếng với Yến Vương phủ bên kia sao?"
Lâm Tầm Chu nghĩ nghĩ, Truy Tung phù ở Yến Vương phủ bên kia, việc này đúng là nên hợp tác với Yến Vương phủ, vì thế nói: "Có thể, nhưng cũng không cần gióng trống khua chiêng."
Nhất Xuyên Vũ đồng ý, lại hơi bối rối trong thoáng chốc nói: "Đúng rồi, còn có một chuyện, ta đang muốn tìm cơ hội nói cho ngươi, tiện thể nói luôn vậy."
Lâm Tầm Chu nghi hoặc: "Cái gì?"
Nhất Xuyên Vũ hơi hơi mỉm cười: "Vừa mới thu được tin tức từ trong hoàng cung, một là muốn tạ lỗi lần nữa chuyện Lý thế tử từ hôn......"
"Chuyện này không phải đã xong rồi sao." Lâm Tầm Chu nhíu mày.
Nhất Xuyên Vũ tiếp tục mỉm cười: "Hai là hoàng cung bên kia muốn hỏi ngươi là có nguyện ý suy xét kết hôn ước với tiểu hoàng tử của đương kim thánh thượng? À, trong hoàng cung nói là ngươi thích sao cũng được, nếu ngươi thích công chúa cũng không sao, tôn thất hoàng tộc khác cũng được. Chỉ cần ngươi thích."
"...Hả?" Lâm Tầm Chu sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp, "Cái gì?"
"Nói chung là hoàng tộc vẫn còn muốn cùng ngươi liên hôn, đây là tặng người cho ngươi!"
Nhất Xuyên Vũ vỗ vỗ bả vai y: "Hôn ước giữa ngươi và Lý thế tử dù sao cũng chỉ là liên hôn chính trị. Hoàng tộc muốn kết minh với tông môn tu chân, nhưng đối tượng đại diện đi kết minh cũng không nhất thiết phải là Lý thế tử. Nếu Lý thế tử không muốn hợp tịch, đổi người khác cũng phải thôi, có rất nhiều người muốn bò lên giường ngươi —— ngươi hiểu chưa?"
Lâm Tầm Chu sững sờ tại chỗ.
Nhất Xuyên Vũ ho nhẹ một tiếng: "Ngươi ngẫm lại xem có nguyện ý hay không, ta còn chưa hồi đáp lại hoàng cung bên kia. Nếu ngươi thích cái nào thì cứ việc nói với ta. Ây da, nghe nói vị tiểu hoàng tử kia dung mạo kiều diễm, đúng là trông không tồi, ngươi có thể suy xét một chút...Ta phải đi, phải đi đây, ta đi nhìn đại trưởng lão chút, ngươi không phải muốn đi Vân Châu sao, mau đi, trở về lại bàn chuyện này, tái kiến!"
Trước khi Lâm Tầm Chu kịp phản ứng lại, Nhất Xuyên Vũ nhanh như chớp chạy xa.
......Liên hôn? Lại nữa hả?
Lâm Tầm Chu tâm thần kích động, sắc mặt cực khó coi, không biết tâm tình tại sao còn kém hơn lúc y vừa nghe mình phải thành hôn với Lý thế tử.
Nghĩ đến mình bây giờ phải đi Vân Châu, chỉ có thể xử lý chuyện ma quỷ này sau khi trở về, Lâm Tầm Chu cố gắng áp xuống cảm xúc trong lòng. Y lạnh mặt, hàn khí quanh thân lượn lờ, một bước ngàn dặm, chẳng mấy chốc đã trong thành Vân Châu.
Lúc đó, trong Yến Vương phủ, tâm tình Lý Trú Miên cũng vô cùng không tốt.
Khi hắn vừa mới trở lại Yến Vương phủ, đang muốn kêu người đi xử lý chuyện tà tu, bỗng nhiên bị thông tri là có người ở trong cung tới, muốn gặp hắn. Dù sao cũng là ý chỉ từ trong cung, Lý Trú Miên chỉ biết nhẫn nại nén bực bội gặp người nọ.
Lý Trú Miên nhìn cung nhân trước mặt, nhíu mày nói: "Bệ hạ muốn cho vị hoàng tử đường đệ của ta liên hôn với Lâm tông chủ? Muốn liên thì liên đi, tới tìm ta làm cái gì, ta đã từ hôn với Lâm tông chủ, việc này không còn can hệ gì đến ta."
"Bây giờ lại kêu ta tiến cung?" Lý Trú Miên đứng dậy, "Xin lỗi, ta bây giờ có việc rất bận. Bệ hạ muốn đưa tiểu đường đệ cho Lâm tông chủ cũng được, muốn đưa ai đến Minh Tông cũng được hết, không cần đến tìm ta."
"......Sợ Lâm tông chủ không đáp ứng liên hôn lần nữa, sai ta tự mình đi tạ lỗi với Lâm tông chủ?" Lý Trú Miên cười lạnh một tiếng, "Ngại quá, ta hiện tại rất bận, ngày khác rồi nói sau."
Hắn là thật sự rất bận, muốn thừa cơ giải quyết tà tu rồi chạy về cạnh Lâm Châu tối nay. Cái gì liên hôn, cái gì tông chủ, hắn hiện tại chỉ nghĩ về Lâm Châu của hắn.
Không đợi cung nhân trước mặt lại khuyên hắn, Lý Trú Miên quay đầu đi ngay, biến mất ở trong Yến Vương phủ.