Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn!

Chờ giải thích


trước sau

Editor: Miri

- --------------------

Lý Trú Miên mới vừa đến phía trước. Bước một chân ra, linh khí bốn phía âm thầm biến hóa ùa đến. Bước hai bước, tay phải bị khuất trong tay áo, linh khí đã ngưng kết thành gai nhọn sắc bén trong tay.

Hắn nhìn chằm chằm mặt Đại trưởng lão, Đại trưởng lão hình như không cảm ứng được sát ý của hắn, chỉ đứng tại chỗ, ánh mắt hiền hoà nhìn hắn.

Gần...Lý Trú Miên vô cùng tự nhiên cử động, nhưng mà đang lúc hắn cười muốn vươn tay, bỗng nhiên bị người khác đánh đến từ phía sau bóp chặt lấy tay phải. Khoảnh khắc tay hắn bị bắt, tay đối phương cũng nhẹ nhàng run lên, hình như là bị linh khí ngưng tụ thành gai nhọn trong tay Lý Trú Miên đâm bị thương.

...Lâm Châu?

Lý Trú Miên hoảng hốt trong lòng, gai nhọn nháy mắt hóa thành linh khí tản ra. Hắn cuống quýt quay đầu, chỉ thấy Lâm Tầm Chu đứng ở phía sau.

"Lâm..." Lý Trú Miên gần như là theo bản năng mà muốn nắm lấy tay đối phương để xem y bị thương hay không, nhưng hắn chưa kịp nhúc nhích, Lâm Tầm Chu đã rụt tay về. Lý Trú Miên hơi hơi cứng đờ, không dám làm gì.

Vân Tưu bên cạnh bỗng nhiên nhíu mày, nghi hoặc nhìn nhìn xung quanh: "Ta cảm thấy linh khí xung quanh vừa mới biến hóa, có chút không đúng, các ngươi nhận ra không?"

Lý Trú Miên hơi muốn cười khổ. Không hổ đều là Hóa Thần, cảm giác nhạy bén như vậy. Nếu hắn ra tay khi nãy, thật sự có thể chiếm được thời cơ mà ra tay thành công sao? Vừa mới hiện lên suy nghĩ đó, hắn liền nghe thấy tiếng Lâm Tầm Chu truyền đến.

"Không có, chắc người tưởng tượng rồi." Lâm Tầm Chu bình tĩnh nói ra, nghe vô cùng thuyết phục.

Lý Trú Miên sửng sốt. Hắn nhịn không được mà quay qua nhìn Lâm Tầm Chu, nhưng tay đối phương bị thu vào trong tay áo, mặt không cảm xúc, cũng không nhìn hắn.

Lý Trú Miên không đoán được Lâm Tầm Chu rốt cuộc đang nghĩ gì, trong lòng càng ngày càng thấp thỏm.

Lâm Châu rõ ràng đã nhận ra...Y đang nghĩ gì vậy? Sao y không nói?

Tâm tình Lý Trú Miên phức tạp khôn kể, dứt khoát lui một bước, từ bỏ suy nghĩ tiếp tục ra tay. Hắn nghĩ thầm dù sao đã bị Lâm Tầm Chu nhìn thấy, dù có động thủ cũng vô dụng, việc đã đến nước này, hắn đi bước nào xem bước nấy thôi.

"Thật sự? Không thể nào," Vân Tưu hơi hơi hoang mang, "Thôi thôi, có thể là do cảm giác của ta sai."

Lâm Tầm Chu trợn tròn mắt nói xạo xong, lại nhìn về phía Đại trưởng lão: "Ngài phải rời Minh Tông ngay bây giờ?"

Đại trưởng lão gật gật đầu, cười hỏi: "Có gì không ổn à?"

Lâm Tầm Chu nghĩ thầm, đương nhiên không ổn —— ta đang hoài nghi ngươi có gì đó giấu ta, bây giờ ngươi nói phải đi một khoảng thời gian, ai sẽ không nghĩ nhiều chứ? Hoàn toàn hợp lý khi hoài nghi ngươi đang muốn trốn.

Lâm Tầm Chu nhàn nhạt nói: "Chuyện tìm cơ hội đột phá, không cần phải gấp gáp. Gần đây công vụ ở tông môn rất nhiều, ta cũng có nhiều chuyện cần thảo luận với Đại trưởng lão, còn muốn thỉnh ngài ở lại tông môn thêm một thời gian."

Đại trưởng lão trầm mặc, ánh mắt Lâm Tầm Chu bình tĩnh nhìn lão.

Sau một lúc lâu, đại trưởng lão rốt cuộc nheo nheo mắt, thở dài: "Nếu tông chủ đã lên tiếng, vậy cung kính không bằng tuân mệnh."

Đáp ứng nhanh như vậy? Lâm Tầm Chu hơi hơi nhướng mày, trầm tư một chút, lại quay qua nói với Vân Tưu: "Nếu mọi người đều ở đây, Lý thế tử cũng hiếm khi tới chỗ ta, không bằng mở tiệc thiết đãi, vừa chúc mừng sư cô xuất quan, vừa hoan nghênh Lý thế tử...và điện hạ đến Minh Tông."

Lâm Tầm Chu rốt cuộc nhớ tới Lý Ngâm Phong còn đứng bên cạnh, quay qua gượng cười một cái.

Vân Tưu không biết nội tình, nhưng mà nghe xong cũng cảm thấy không tồi: "Lâu rồi không gặp mọi người, vậy cũng tốt! Mà không cần làm lớn phô trương gì đâu, đều là người trong nhà tụ hợp quây quần...à, còn có tiểu điện hạ."

Vân Tưu cũng suýt chút nữa quên bén Lý Ngâm Phong, xấu hổ mà bồi thêm một câu. Còn Lý Trú Miên thì đã bị nàng phân chia vào phạm vi "người trong nhà".

Lý Ngâm Phong: "......"

Hắn cảm thấy mình sắp cười không nổi nữa.

"Ta lập tức phân phó xuống, sai người lập tức chuẩn bị," Lâm Tầm Chu nhàn nhạt nói, "Ta đi tắm gội thay y phục xong thì sẽ dự tiệc."

Vân Tưu nghe ra ý tiễn khách trong lời Lâm Tầm Chu, đầu tiên là khó hiểu, sau đó ánh mắt dừng ở trên Lý Trú Miên đang tái mét, cảm thấy mình đã ngộ đạo. Nàng lộ ra một cái mỉm cười ta-hiểu-hết: "Được, lát nữa gặp lại, ngươi tắm rửa đi."

Nói xong, nàng liền đi ra ngoài, còn không quên kéo Lý Ngâm Phong ra ngoài: "Điện hạ thân thể ngàn vàng, thân phận tôn quý, Mai Phong rét lạnh như thế, sao có thể làm điện hạ bị cảm ở chỗ này...Để ta tìm một chỗ ấm áp cho điện hạ hơn nhé?"

Lý Ngâm Phong: "Không...", hắn vốn tìm đại trưởng lão để có thể tới Mai Phong, tìm cơ hội ở cạnh Lâm tông chủ mà! Sao tự dưng chưa nói được một câu nào lại phải đi rồi? Hắn không phục! Người Minh Tông đang khinh thường hắn!

Nhưng hắn còn chưa kịp phản đối, đã bị Vân Tưu túm đi mất, chưa nói xong được một câu.

Đại trưởng lão quét nhìn Lý Ngâm Phong cực-kỳ-không-tình-nguyện-đi kia một cái, trong ánh mắt toát ra một tia lạnh nhạt. Lão hành lễ với Lâm Tầm Chu: "Nếu Tông chủ muốn liên hôn, tiểu hoàng tử đúng là đối tượng tương đối thích hợp, toàn dựa vào ý của tông chủ. Nếu muốn mở tiệc đêm nay, vậy lão hủ cũng đi trước chuẩn bị."

Lâm Tầm Chu ấn ấn giữa mày: "...Ta cũng không tính liên hôn với hắn, sau này đại trưởng lão không cần nhắc lại."

Đại trưởng lão thở dài một tiếng đồng ý, ánh mắt hình như dừng lại trên Lý Trú Miên trong thoáng chốc, xoay người rời đi.

Lâm Tầm Chu đóng trận pháp, lập tức truyền âm cho Nhất Xuyên Vũ, sai hắn đi theo đại trưởng lão. Dặn dò xong mọi chuyện, y mới quay đầu nhìn về phía Lý Trú Miên.

Lý Trú Miên nghe câu cuối của đại trưởng lão thì mặt đen thùi, nhưng nghe Lâm Tầm Chu nói không tính liên hôn, tâm tình tốt hơn một chút. Thấy Lâm Tầm Chu nhìn qua hắn, hắn lại chớp chớp mắt, cả người cứng đờ không dám động.

Lâm Tầm Chu thở dài: "Mai Phong đúng là rét lạnh, ngươi ở không quen?"

Lý Trú Miên cẩn thận nắm tay Lâm Tầm Chu: "Ta không sợ lạnh. Ngươi..."

Lòng bàn tay Lâm Tầm Chu thình lình chảy ra vết máu, đúng là do vừa bị Lý Trú Miên làm cho bị thương.

Hốc mắt Lý Trú Miên đỏ lên: "Lâm Châu...tại sao khi nãy ngươi..."

Chuyện hắn muốn làm khi nãy, Lâm Châu cũng đã biết, bây giờ hắn nên giải thích thế nào? Tông chủ Minh Tông sẽ xử trí một người muốn ám sát người Minh Tông thế nào?

...Tóm lại Lâm Tầm Chu muốn làm gì với hắn, hắn cũng nhận. Hắn thở dài, bỗng nhiên nghe thấy Lâm Tầm Chu nhẹ giọng nói:

"Ngươi muốn làm gì khi nãy?"

Lý Trú Miên nắm tay Lâm Tầm Chu, ngậm miệng không nói.

"Cái này, là của ngươi?", Lâm Tầm Chu vươn một tay khác, trong tay là một thanh đoản kiếm.

Lý Trú Miên nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói: "...Là của ta."

Lâm Tầm Chu "ồ" một tiếng, im lặng một lúc lâu, còn nói thêm: "Ngươi tới Minh Tông, còn có mục đích xấu khác, không đơn giản chỉ là tới làm mai cho ta."

Lý Trú Miên mím chặt môi không nói lời nào, qua hồi lâu, hắn mới nói gần nói xa: "Tay ngươi bị thương, phải xát dược..."

Lâm Tầm Chu bỗng nhiên rụt tay về, thanh âm giận dữ: "Vết thương nhỏ, không sao cả. Ta đợi nửa ngày rồi, rốt cuộc ngươi muốn giải thích hay không? Từ lúc ta phát hiện đoản kiếm trên
người ngươi, ta đã đợi ngươi nói với ta!"

Lý Trú Miên thấp giọng nói: "Ta không biết phải nói thế nào."

"Ta đây hỏi ngươi. Khi nãy có phải ngươi muốn động thủ với đại trưởng lão? Tại sao?" Lâm Tầm Chu lạnh mặt nói.

"...Bởi vì lão cũng muốn giết ta," Lý Trú Miên nhíu mày, dứt khoát nói, "Ngươi tin sao?"

Trong tiểu viện trên Mai Phong, giờ khắc này không gió không tuyết, mọi thanh âm đều im lặng.

Lý Trú Miên nghe Lâm Tầm Chu nói ——

"Ta tin ngươi."

Lý Trú Miên ngẩng đầu, ánh mắt hai người đan xen.

Lâm Tầm Chu nhìn mắt hắn, lại nói một lần: "Ta tin. Chỉ cần ngươi nói rõ ràng tiền căn hậu quả mọi chuyện kèm theo chứng cứ, ta tất nhiên sẽ xử lý. Nếu đại trưởng lão thật sự muốn giết ngươi, không cần ngươi động thủ, ta sẽ lập tức xử lý hắn. Tại sao không nói? Dù là chuyện gì, ta đều sẽ nguyện ý nghe ngươi giải thích."

Lúc y nói chuyện với Lý Trú Miên khi nãy, có nấu một ấm trà. Y vừa đứng chờ ấm trà sôi lên vừa nghĩ, khi nào Lý Trú Miên sẽ nói thứ hắn giấu trong lòng cho y nghe.

Nhưng mà trà sôi rồi, y vẫn chưa nghe được điều mình muốn nghe.

Tựa như Lâm Tầm Chu nói với Nhất Xuyên Vũ...dù là chuyện từ hôn, hay vẫn là chuyện đại trưởng lão, y đều nguyện ý nghe Lý Trú Miên giải thích. Thế nhưng y không hỏi, hắn lại cũng chẳng nói câu nào.

Thật ra, ngươi vẫn chưa tín nhiệm ta. Lâm Tầm Chu hơi hơi rũ mắt nghĩ.

Lý Trú Miên nhận ra cảm xúc Lâm Tầm Chu đang xấu đi, cũng không rảnh lo chuyện khác nữa, hắn tiến lên một bước vội vàng nói: "Ta sai rồi, ta sai rồi, Lâm Châu ngươi đừng giận..."

Lâm Tầm Chu cả giận nói: "Ta giận rồi! Lý Trú Miên, ngươi có từng xem qua thoại bản không?"

"Hả?", Lý Trú Miên hơi ngạc nhiên.

"Trong thoại bản, luôn có người mượn cớ làm vì người khác, tự mình lén lút làm rất nhiều chuyện nhưng không cho đối phương biết, khiến cho hai người hiểu lầm liên tục. Sau đó người đấy chết, đối phương mới biết được chân tướng, mới hối hận đau đớn ——"

Đôi lông mày xinh đẹp của Lâm Tầm Chu nhăn lại, "Nhưng mà Lý Trú Miên, ta nói cho ngươi, nếu ngươi có nỗi khổ riêng mà không nói cho ta, dù cho sau này ta biết sự thật đi nữa, ta cũng sẽ không tha thứ ngươi!"

Lý Trú Miên: "Ta..."

Lâm Tầm Chu xoay người muốn đi: "Một là ngươi ngay bây giờ nói rõ ràng hết mọi chuyện, hoặc là vĩnh viễn không bao giờ nói nữa."

Lý Trú Miên hoàn toàn luống cuống, gần như là theo bản năng mà nhào qua, ôm chặt Lâm Tầm Chu từ sau lưng, mềm mại nói: "Không phải, Lâm Châu, ngươi đừng nóng, ta không có gạt ngươi cái gì, ta chỉ là....không tiện nói."

Lý Trú Miên nhíu mày thở dài, chôn mặt vào vai Lâm Tầm Chu. Lâm Tầm Chu không ngờ Lý Trú Miên sẽ làm vậy, tim đập mạnh. Y đứng lại, có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể cùng tiếng hít thở của Lý Trú Miên.

Lâm Tầm Chu cứng đờ, ngẩn ngơ, đang sắp tức giận cũng không giận nổi nữa.

Lý Trú Miên giờ mới nhận ra hành động của mình quá khiếm nhã, đột nhiên buông tay ôm Lâm Tầm Chu ra, lui về phía sau một bước, gương mặt đỏ một chút.

Tim Lâm Tầm Chu cũng đập loạn, y lặng lẽ hít một hơi, mới xoay người nhìn về phía Lý Trú Miên.

Lý Trú Miên ổn ổn tâm thần, thấp giọng thuật lại chuyện ám sát ở Nam Yên lâu và Lăng Thành, cuối cùng nói: "Cho nên ta cảm thấy là Ma tộc, hoàng thất, Minh Tông đều có người đang cấu kết với nhau, hơn nữa còn muốn bức ta trở mặt với Minh Tông và hoàng thất. Vậy nên ta muốn dứt khoát tương kế tựu kế, làm bộ cắn câu."

Nét mặt Lý Trú Miên đã trầm ổn lại. Từ lúc gặp Lâm Châu ở Minh Tông, tâm tình của hắn vẫn luôn thay đổi rất nhanh, khiến cho tay chân luống cuống hơn ngày thường. Bây giờ đang nói chính sự, hắn dần dần khôi phục trạng thái bình thường.

Lý Trú Miên lại rũ mắt nói: "Ta biết tông chủ Minh Tông là trời quang trăng sáng, thưởng phạt phân minh, nếu ta nói sự thật cho ngươi nghe, ngươi chắc chắn sẽ truy tra đại trưởng lão, xuất đầu thay cho ta. Nhưng ta tới giết hắn cũng không phải chỉ vì báo thù...còn có rất nhiều chuyện, ta vốn không muốn nói cho ngươi..."

Ví dụ như là Đốt Thiên Diệt Địa, cũng là chuyện mà hắn phải làm tiếp theo, nhưng chuyện này hắn cũng không thể giải thích cho Lâm Tầm Chu.

"Đúng rồi, không chỉ là ở Nam Yên lâu và Lăng Thành có người muốn giết ta," Lý Trú Miên nghĩ nghĩ, lại nhíu mày bổ sung, "Ngươi còn nhớ rõ tà tu chúng ta bắt được sao, trước đó, trên đường áp giải gã tới Vân Châu, gã đã bị người khác cướp tù, ta nghi là do Ma tộc động tay...Ngoài ra, lúc ở Nam Yên lâu, ta còn gặp được một Ma tộc tên là Thẩm Bạch, ta nghi là cùng một người. Tên Thẩm Bạch này có thể biến thành bộ dạng của ngươi, đặc biệt quỷ kế đa đoan."

Lâm Tầm Chu vốn đang lẳng lặng nghe, bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng.

...Ui, y suýt quên mất, hồi cướp xe tù hình như là y...

Người ở Nam Yên lâu cũng là y...

Quên mất y và Lý Trú Miên đã lướt qua mặt nhau nhiều lần...Lâm Tầm Chu nghe Lý Trú Miên nói "Thẩm Bạch" có bao nhiêu âm mưu quỷ kế, tâm tình nhất thời phức tạp...

- --------

Lời Editor:

Về cơ bản, "sự không tin tưởng" cũng xuất hiện khi một người hy sinh tất cả mà không để người kia biết. Trú Miên và Tầm Chu thật ra cũng là dạng người này, họ không thể nhờ cậy và tín nhiệm vào ai nên mới ôm hết, họ vẫn còn một quãng đường để thật sự san sẻ cho nhau.

Trú Miên cần giết ở đây để chứng tỏ mình trở mặt và dẫn dụ xem Ma tộc muốn mình làm gì, bởi vì phải có lý do nào đó mà Ma tộc mới muốn Trú Miên *cười cười bí ẩn*

Ngoài ra thì ở Tấn Giang rất không thích Lý Trú Miên ở những chương này do ổng yếu đuối, hở tí là đỏ mắt, dễ luống cuống, khác với hình tượng ngầu ngầu ban đầu. Tôi thấy hình tượng ổng khác thiệt, nhưng lại có một nét đáng yêu khác =)))) mà xưa h tôi cũng không thấy ổng là dạng công ngầu lòi nào, trái lại còn thấy ổng cô đơn cần chỗ dựa...Tầm Chu hiểu chuyện, ôn nhu, kiên quyết cũng rất bựa, phù hợp cho ổng đấy-

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện