Editor: Miri
- -----------------
Trong Yến Vương phủ ở Vân Châu, không khí nghiêm túc nặng nề, hạ nhân nha hoàn lui tới đều cúi đầu cẩn thận đi qua, không dám lớn tiếng nói chuyện.
Chuyện phát sinh trên Minh Tông đã dần dần truyền rộng, các quan lại chịu trách nhiệm về vương phủ đều vội vàng chạy tới phủ, nghị sự tới tận bình minh mới tan đi. Bọn hạ nhân cũng không dám bàn tán, không dám đi về hướng thư phòng và nội viện, chỉ âm thầm chú ý tới chiều hướng sự việc diễn ra, mỗi người mỗi ý.
Lý Trú Miên rời Lăng Thành chạy về Vân Châu hôm qua, bận rộn một đêm, đến khi sắp xếp xong tất cả công việc thì mới hơi rảnh tay một chút.
Vân Châu cũng vừa lúc vào mùa xuân, Lý Trú Miên ngồi ở thư phòng, gió mát nắng ấm nghiêng vào cửa sổ. Quang cảnh gần đó yên tĩnh, rừng trúc mọc thành khóm, là nơi thích hợp để tĩnh tâm đọc sách và tu hành, nhưng nét mặt Lý Trú Miên lại mang uể oải, lật hết một đống quyển tông, thật sự không tĩnh tâm nổi.
Chim chóc bên ngoài hót, hắn thấy phiền, gió thổi cũng phiền......
Lòng có u sầu, lại đổ lỗi lên cảnh xuân.
Lý Trú Miên nhẹ nhàng hít sâu một cái, ép mình chuyên tâm phê duyệt tấu sớ, nâng bút rồi lại bắt đầu lơ đãng. Chờ tới lúc hắn lấy lại tinh thần, lại phát giác mình nãy giờ vẫn vô thức đi đi vài nét cọ, trang giấy trước mặt không biết tự khi nào đã tràn ngập "Lâm Châu" và "Tầm Chu".
Lý Trú Miên ngơ ngác nhìn mực trên giấy, cuối cùng cam chịu lọt vào u phiền mà quăng bút, nằm nhoài ra bàn, bắt đầu chuyên tâm ngơ ngẩn.
Lý Trú Miên vẫn duy trì tư thế bất động, cho đến khi Lý Nhị Bát tiến vào.
"Thế tử......" Lý Nhị Bát thật cẩn thận mà gọi một tiếng, "Đốt Thiên Diệt Địa ngài mang về rồi, nhưng có vẻ ngài không vui lắm."
Lý Trú Miên nâng nâng mí mắt, nghĩ thầm sao ta vui cho được.
Lý Nhị Bát trầm mặc trong chốc lát, cười khổ một tiếng: "Thế tử, có vài lời...ta không biết nên nói hay không."
Lý Trú Miên ngồi dậy, nhìn phía hắn: "Chẳng lẽ ta từng phạt ngươi vì một câu nói? Nói đi."
Lý Nhị Bát thở dài, uyển chuyển nói: "Lòng có vướng bận, thì do dự chỉ có thể tăng thêm khổ sở. Thế tử, nếu nghĩ mọi chuyện đã xong, thì nó sẽ mãi mãi dừng tại đó."
Lý Trú Miên nghe hiểu ý Lý Nhị Bát, nhưng không nói gì.
Sau một lúc lâu, hắn mới nhẹ giọng nói: "Với chuyện muốn làm, ta đã hạ quyết tâm, chỉ là...có chút đau lòng. Ta chưa bao giờ như vậy, không thể bỏ rơi một người."
Trước kia hắn không hiểu cái gì là thích, bây giờ mới biết, thích một người thật giống như trong lòng có một chỗ không hề thuộc về bản thân nữa, từ nay về sau chỉ có thể nhiều thêm vướng bận và không thể buông bỏ.
Lý Nhị Bát nghe Lý Trú Miên trả lời vậy cũng không kinh ngạc, chỉ thở dài: "Nếu ngài không bỏ được, rồi lại buồn khổ như thế, tại sao không thổ lộ tâm ý với Lâm tông chủ?"
Thổ lộ tâm ý? Lý Trú Miên hơi hơi cứng đờ, nhớ tới thư từ hôn mình đã từng đưa lên Minh Tông, nhớ tới hắn đã từng nói "Ta đối với Lâm tông chủ, cũng không tình ý", biểu cảm trên mặt lập tức vô cùng xuất sắc.
"...khụ," Lý Nhị Bát ho nhẹ một tiếng đúng lúc đó, "Lâm tông chủ rộng lượng khoan dung, chắc là sẽ không để ý chuyện quá khứ."
Bây giờ nhớ lại chuyện từ hôn đầy phô trương vất vả kia, Lý Nhị Bát cũng không thể nói gì hơn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Sớm biết như thế, lẽ ra lúc trước hắn nên ngăn cản thế tử không đi từ hôn, không chừng bây giờ hai người cũng đã động phòng xong xuôi...Hắn cũng không cần lại nhọc lòng chuyện thú thê của thế tử nhà mình, ây dà!
Lý Trú Miên trầm mặc, sau một lúc lâu lại lắc đầu, đứng lên, im lặng đi đến cửa sổ. Rừng trúc trong viện đang theo gió phát ra tiếng xào xãc, bóng cây loang lổ hằn xuống đất, không ngừng rung rinh thay đổi. Hắn nhìn ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Thổ lộ, thì có ích gì."
Có nói xong, hắn vẫn sẽ không thể từ bỏ, không thể buông xuống.
Hơn nữa, hắn cũng sống không được thêm bao lâu, nói ra lại vô cớ khiến cho người ta tăng thêm phiền não, có khi làm bằng hữu cũng không được nữa.
Hắn cũng từng nghĩ có lẽ Lâm Châu cũng không phải là không có cảm tình gì với hắn...Nhưng mà tình quá sâu, quá quý trọng, ngược lại còn khiến người khác cẩn thận hơn, không dám vượt rào một bước. Hắn chỉ muốn Lâm Tầm Chu sống sót hạnh phúc, không cần đau khổ vì hắn là được...Lý Trú Miên nhắm mắt lại, cong cong khóe miệng.
Nhưng mà ít nhất, ngài có thể không còn cảm thấy tiếc nuối...Lý Nhị Bát há mồm muốn phản bác, còn chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên Lý Trú Miên giơ tay ngăn hắn lại.
"Từ từ, có người động vào trận pháp ngoài phủ." Lý Trú Miên mở mắt ra, thần sắc nghiêm túc.
"Hả?", Lý Nhị Bát ngẩn ra, cũng không rảnh lo tiếp chuyện vừa nói, vội vàng bảo: "Trận pháp bị động vào? Có người muốn xông tới? Ta ra ngoài nhìn thử..."
Lý Trú Miên thả thần thức cảm ứng tình trạng ngoài phủ một chút, mày bỗng nhiên lại giãn ra: "Không, không cần đi...ngươi bận gì thì đi đi, ta đột nhiên có một số việc phải xử lý."
Lý Nhị Bát hơi hoang mang, nhưng thấy nét mặt nghiêm túc của Lý Trú Miên, hắn vẫn tuân lệnh rời đi.
Sau khi Lý Nhị Bát rời đi, thư phòng lại yên tĩnh lần nữa.
Nét mặt nghiêm túc của Lý Trú Miên lập tức giữ không nổi nữa, hắn vội vàng cúi đầu kiểm tra lại y phục trên người mình một phen, lúc xoay người lại thì lập tức thấy phía sau có thêm một vị mặc bạch y, đang chuyên chú nhìn hắn.
Người tới đúng là Lâm Tầm Chu.
"...Lâm Châu." Lý Trú Miên chớp chớp mắt, nở một nụ cười trong sáng, "Ngươi đến rồi."
Lý Trú Miên ngó trái nhìn phải, lại phát hiện thư phòng không có một tách trà để sẵn, có chút ảo não: "Ta sai người đưa..."
"Không cần," Lâm Tầm Chu bỗng nhiên ra tiếng ngắt lời hắn, "Ta đến gặp ngươi."
Lâm Tầm Chu mím chặt môi, lông mi khẽ run, khi vừa nghe thấy giọng Lý Trú Miên, y gần như đã không kìm nén nổi cảm xúc trong lòng. Trước khi
tới, y đã nghe Nhất Xuyên Vũ nói rất nhiều chuyện, giờ khắc này nhìn thấy Lý Trú Miên, những chuyện đó lại hiện lên lần nữa dưới đáy lòng y, cảm xúc cuồn cuộn không thôi, lại nói không ra miệng.
"......" Lý Trú Miên im lặng, ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó lại làm bộ dường như không có việc gì mà dời đi.
Bọn họ ai cũng không nhắc lại cụm từ Đốt Thiên Diệt Địa, không nhắc tới mâu thuẫn lúc ở Lăng Thành, giống như đây chỉ là một lần tới thăm hỏi gặp mặt bình thường.
Cuối cùng Lý Trú Miên ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ sự yên tĩnh: "Mấy thứ bên ta sắp xếp cũng đang tiến triển rất tốt, truyền ra tin tức kỹ càng ta cũng đã cho người làm...Đúng rồi Lâm Châu, ngươi biết hôm qua ta gặp được ai không?"
Lâm Tầm Chu híp mắt một chút, hỏi: "Ai?"
Muốn che giấu cảm xúc của mình, nên nói chuyện công việc.
Lý Trú Miên nháy mắt với Lâm Tầm Chu, mỉm cười nói: "Ta gặp được Thẩm Bạch."
"Thẩm Bạch?", Lâm Tầm Chu ngước mắt, "Hóa ra ngươi đi gặp hắn."
"Ngươi biết việc này à?" Lý Trú Miên kinh ngạc, "Ta còn tưởng rằng ta gặp hắn rất kín đáo."
Lâm Tầm Chu nhìn hắn một cái: "Kín đáo? Mới sáng sớm đã có mật báo gửi cho ta nói ngươi lén đi gặp Ma tộc —— ta đã phong tỏa tin tức này, không truyền ra."
Lý Trú Miên nghe vậy, nhịn không được mà cười lạnh một tiếng: "Lúc ta gặp hắn, ta đã cố ý quan sát xung quanh, không có ai thám thính, vậy mà tin tức này bị lộ nhanh như vậy? Xem ra là có người giở trò quỷ. Ta biết ngay Thẩm Bạch còn có thủ đoạn sau lưng....Hẳn là hắn cố ý truyền tin tức ra cho ngươi."
Lâm Tầm Chu nhướng mày: "Ly gián?"
"Chúng ta vừa mới có xung đột," Lý Trú Miên mỉm cười, "Hắn sợ chúng ta "dư tình chưa dứt"", muốn lại nhóm thêm lửa cho chuyện xảy ra trên Minh Tông."
"Dư tình chưa dứt?", Lâm Tầm Chu đã nhận ra trọng điểm nằm đâu.
Lý Trú Miên tạm dừng, ho nhẹ một tiếng nói: "Ta cũng không biết hắn nghĩ sao, hình như là hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta......"
Lâm Tầm Chu hơi hơi trầm mặc.
Trong nháy mắt, hai người đang mang tâm sự lại đồng thời nảy lên một suy nghĩ: Thật ra thì cũng không hẳn là hiểu lầm, đúng là dư tình chưa dứt. Hai người liếc nhau, mỗi người lại chột dạ mà dời mắt.
"Thẩm Bạch gặp ngươi để làm gì?" Lâm Tầm Chu trầm giọng hỏi.
Nói tới đây, Lý Trú Miên cũng tiến gần Lâm Tầm Chu hơn chút, nhỏ giọng cười nói: "Hắn hỏi ta, ta bị mọi người xa lánh ở Tu Chân giới, có muốn dứt khoát đi qua làm việc cho Ma tộc không —— bọn họ bày đủ cách bức ta lục đục với Tu Chân giới, ta lập tức đoán là chúng sẽ có ý định này, quả nhiên như thế."
Lâm Tầm Chu chau mày lại.
Lý Trú Miên vô tội mà chớp mắt nhìn Lâm Tầm Chu.
Lâm Tầm Chu thoáng suy tư một chút, bỗng nhiên nói: "Ngươi đáp ứng rồi?"
"...Ngươi không thể để ta nói hết, sau đó kinh ngạc một chút ư?", Lý Trú Miên bất đắc dĩ nói, "Ta cảm thấy đây là cơ hội gặp Ma Quân tốt nhất, nên đầu tiên là quả quyết cự tuyệt, chờ hắn khuyên thêm vài câu, ta lại giả vờ như bị dao động mà sửa miệng nói ta trở về suy xét thêm. Chờ thêm mấy ngày, ta tính lại đi ám chỉ rằng nguyện ý kết minh có giới hạn với hắn...Nếu đáp ứng ngay tắp lự mấy chuyện này, sẽ rất giả tạo."
Lâm Tầm Chu nhíu mày trầm tư.
"Ma tộc bên kia chưa chắc thật sự tin tưởng ngươi, nhưng cũng có thể thử một lần..." Lâm Tầm Chu vừa suy tư vừa theo bản năng muốn lấy bút viết suy nghĩ của mình, vậy nên đi hai bước về phía bàn trong phòng.
Đống quyển tông trên bàn hơi hỗn độn, trên cùng là một tờ giấy, tràn ngập chữ viết.
Ánh mắt Lâm Tầm Chu vừa mới đảo qua, Lý Trú Miên bỗng nhiên phản ứng lại —— trên tờ giấy kia đều là tên Lâm Tầm Chu khi hắn lơ đãng viết ra!
Sao mình quên giấu nó đi chứ! Bị Lâm Tầm Chu thấy thì biết giải thích làm sao?
Lý Trú Miên lập tức đỏ mặt, cuống quýt tiến một bước lên muốn ngăn lại Lâm Tầm Chu: "Tầm Chu..."
"Hử?" Lâm Tầm Chu nghe vậy thì quay đầu lại, bèn thấy một bóng người đang bước nhanh tới chỗ mình, bởi vì bước chân quá gấp nên bổ nhào thẳng vào người y ——
Một tiếng loảng xoảng vang lên, Lâm Tầm Chu lui về phía sau một bước, sau eo có cái bàn chống đỡ, bị Lý Trú Miên áp lên người. Lý Trú Miên dùng tay chống lên bàn, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng. Bút lông trên bàn lăn xuống, giấy bay tứ tán, trong phòng đột ngột yên tĩnh không tiếng động.
Ây da gần quá, gần đến mức cơ thể dán vào nhau, hô hấp giao hòa. Lâm Tầm Chu cảm thấy nếu gần thêm chút nữa, Lý Trú Miên chắc sẽ hôn phải y rồi.
Lý Trú Miên: "......"
Lâm Tầm Chu: "......"
Nếu chỉ là tai nạn thì cũng không có gì, nhưng trớ trêu thay hai người đều đang có tâm tư sâu kín với đối phương, giờ khắc này tim đập nhanh hơn, bên nào cũng thấp thoáng cảm giác đang chiếm tiện nghi người kia.