Editor: à ờm như đã nói trước, đây là bản không H, chương sau sẽ là chương này mà có chút H do mình tìm được trên Weibo nhưng không rõ có phải tác giả không, dù nhìn văn thì cũng giống đấy. Vậy nên mọi người cứ coi nó như fanfic cũng được- Cái thời đại chỉ có thể ăn chay, phải lách đủ luật thiệt là mệt- -------------------- "Cần gì phải tin vào mấy lời chúng nói." Lý Trú Miên hơi hơi cười khổ.
Không thể không nói, nếu Ma tộc muốn cùng ai đó làm giao dịch, luôn là có thể tìm được thứ người đó để ý để uy hiếp. Chẳng hạn như là con đường phi thăng đối với đại trưởng lão, hay là thương thế đối với Lý Trú Miên.
Nhưng ngay từ đầu, khi Thẩm Bạch đưa ra đề nghị giúp hắn giải quyết sự xung đột của Ngọc Bổ Thiên với huyết mạch, Lý Trú Miên đã không tin. Lời hứa của Ma tộc trước nay không thể tin, những kẻ dễ tin chúng rất ít ai có kết cục tốt, Lý Trú Miên thông thấu trong lòng.
Huống chi khi đó, Lý Trú Miên đã hạ quyết tâm dùng Đốt Thiên Diệt Địa tăng tu vi lên, vết thương cũ hay thọ mệnh gì đó đều đã không nằm ở trong phạm vi đắn đo của hắn. Cho nên khi Thẩm Bạch đưa ra điều kiện trao đổi này, hắn nghe qua cũng chỉ cười cười.
...Nhưng mà tình huống lúc này đã khác với trước kia.
Lý Trú Miên ôm lấy Lâm Tầm Chu, hai tay hơi hơi dùng sức, giống như muốn đem đối phương khảm vào trong cốt nhục. Hắn nghe thấy Lâm Tầm Chu nhỏ giọng nói: "Dù chỉ có một chút khả năng, ta cũng không muốn từ bỏ."
Lý Trú Miên mím chặt môi, nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn không nghĩ vậy.
Sao hắn có thể bỏ rơi Tầm Chu một mình ở lại thế gian. Chỉ nghĩ vậy thôi đã đau khổ hơn nhiều so với lúc hắn quyết định sử dụng Đốt Thiên Diệt Địa, bây giờ trong lòng hắn có quá nhiều vướng bận.
Hiện tại, Đốt Thiên Diệt Địa còn đang ở trong người Lý Trú Miên, nhưng khi nhìn đến nó thì cũng không cảm thấy nặng nề như trước. Lâm Tầm Chu đã đột phá Thái Thượng trở thành hy vọng của thiên hạ, hắn không cần phải dùng Đốt Thiên Diệt Địa để cưỡng ép tăng tu vi nữa. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Lý Trú Miên cũng sẽ có chút vui mừng, không phải bởi vì tham sống sợ chết —— hắn chỉ là không bỏ được mà thôi.
Hắn và Lâm Tầm Chu vừa mới ở bên nhau, sao hắn có thể cam tâm?
Bọn họ đã hứa hẹn sau này cùng nhau đi du hồ Tương Tư, đời này kiếp này không phụ nhau. Trước kia hắn có thể không thèm để ý sống chết, nhưng bây giờ hắn lại muốn cùng Tầm Chu của hắn bạc đầu.
Lý Trú Miên hôn hôn vành tai Lâm Tầm Chu, bỗng nhiên bế ngang y lên, đi vài bước đến bên giường.
"Lý......" Lâm Tầm Chu hơi hơi trợn to mắt, có chút không quen nhưng cũng không ngăn hắn. Bị Lý Trú Miên đặt ở trên giường xong, Lâm Tầm Chu bất đắc dĩ mà nâng tay sờ sờ mặt đối phương: "Ta cũng muốn gặp Ma Quân một lần, dù là vì đại cục hay là vì ngươi, đây đều là một cơ hội không thể bỏ qua."
Lý Trú Miên khó chịu trong lòng, bắt lấy cổ tay của y rồi đè người lên, cúi người cắn môi y
.................. (ở đây có một con cua) Một ngày sau, bên trong Minh Tông yên tĩnh hơn rất nhiều so với ngày xưa, Thần Cung cũng vơi đi rất nhiều người.
Chấp Pháp Đường chủ Nhất Xuyên Vũ chỉ còn một chút là có thể lên Hóa Thần, nhưng lại không có thời gian bế quan ngộ đạo, giờ đã mang theo các đệ tử đi trước tới Thiên Mộ sơn. Tiểu sư cô Vân Tưu là Hóa Thần, có thể một bước ngàn dặm, gấp rút tiếp viện tứ phương, cho nên sau khi bị lưu tại Minh Tông tọa trấn thì ổn định thế cục các nơi.
Tông môn tu đạo trên thiên hạ đều lấy Minh Tông cầm đầu, hiện giờ mưa gió sắp đến, toàn bộ tông môn lớn nhỏ đều vô cùng tự nhiên đi theo bước chân Minh Tông mà hành động. Trước khi Lâm Tầm Chu đi Thiên Mộ sơn thì đi tới môn phái các nơi, sau đó lại đi một chuyến tới hoàng đô.
Minh Tông và hoàng tộc là hai thế lực lớn của thiên hạ, giờ khắc này càng phải tín nhiệm nhau mà toàn lực hợp tác, không thể chia cắt rồi nội đấu. Một vài mâu thuẫn trước kia đều phải giải quyết, buông bỏ trước.
Bên trong hoàng đô vẫn cỏ cây um tùm, chỉ là người qua lại trên đường đã vơi đi rất nhiều, có vẻ đang gặp khó khăn. Hoàng cung cũng lạnh lẽo hiu quạnh như vậy, lão hoàng đế lẳng lặng ngồi ở trong tiểu đình ven hồ, cung nhân chung quanh đều cúi đầu rũ mi, không dám phát ra một chút tiếng động.
Bao quanh tiểu đình là màn lụa trắng rũ xuống, phất lên xuống do gió hồ thổi. Lão hoàng đế bưng lên chén trà nhẹ nhấp một hớp, bỗng nhiên hơi khững lại, ngẩng đầu nhìn người phía trước.
Không một tiếng động, người bạch y cầm kiếm không biết khi nào đã đứng ở giữa màn lụa trắng tung bay, ánh mắt điềm nhiên nhìn về phía lão.
Lão hoàng đế buông chén trà, đứng dậy cười nói: "Tông chủ rốt cuộc đã tới, đã chờ ngài từ lâu."
Người bạch y không hành lễ quỳ lạy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bình tĩnh nói: "Tại sao ta lại đến, bệ hạ hẳn biết."
Lão hoàng đế không để ý hành động của đối phương —— thế gian bây giờ, có ai đủ tư cách được Lâm tông chủ thi lễ? Thậm chí lão còn không tự xưng là "Trẫm", mà là mỉm cười nói: "Ta hiểu. Binh mã đã xuất phát, trận chiến này tất không lui về phía sau. Ta đã lớn tuổi, nhưng cũng không muốn lui về hậu tuyến. Minh ước giữa Hoàng thất và Minh Tông vẫn không gì phá nổi."
Lâm Tầm Chu gật gật đầu: "Được lời này của bệ hạ thì ta an tâm, Minh Tông chắc chắn dốc hết toàn lực."
Lão hoàng đế than một tiếng: "Tông chủ trời quang trăng sáng,
khoan dung độ lượng. Lúc trước ta quá nuông chiều hài tử Trú Miên kia, dưỡng hắn tới mức dám cả gan làm loạn, không ngờ hắn lại tự tiện từ hôn, thiếu chút nữa tổn hại cảm tình hai bên."
Nghe tên Lý Trú Miên, nét mặt Lâm Tầm Chu thoáng nhu hòa lại, không ai phát hiện: "Không sao."
Lúc này, các cung nữ tiến lên rót trà cho Lâm Tầm Chu cũng nhịn không được mà cẩn thận nhìn thoáng qua vị tông chủ Minh Tông danh khắp thiên hạ này, lại đỏ mặt vội vàng cúi đầu lui ra.
Lão hoàng đế cười cười, lại nói: "Ta đã áy náy rất lâu vì chuyện này, nếu tông chủ vẫn muốn liên hôn, thì dù ngài coi trọng vị con cháu Lý thị nào ta cũng sẽ nguyện ý làm chủ hôn cho ngài. Đứa nhỏ nhà ta không biết phép tắc, tự tiện đi Minh Tông trước rồi mạo phạm tông chủ, hôm nay ta đặc biệt làm hắn tiến đến bồi tội."
Lão hoàng đế giơ giơ tay, cung nữ vén lên màn lụa ngoài đình. Từ góc nhìn của Lâm Tầm Chu có thể nhìn thấy một vị thiếu niên đoan chính quỳ gối ngoài đình, cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.
Lâm Tầm Chu còn nhớ rõ hắn, đúng là tiểu hoàng tử Lý Ngâm Phong.
Nét mặt Lâm Tầm Chu lạnh xuống: "Không cần bồi tội với ta."
Y không phải rất muốn thấy Lý Ngâm Phong, nếu muốn gặp, cũng nên là tạ tội với Lý Trú Miên.
Giọng Lâm Tầm Chu không lớn, nhưng mà Lý Ngâm Phong nghe rõ. Lão hoàng đế đang muốn mở miệng, bỗng nhiên bị một thanh âm phẫn nộ ngắt lời: "Tại sao?"
Lý Ngâm Phong quỳ gối ngoài đình, ngẩng đầu căm hận nhìn Lâm Tầm Chu và lão hoàng đế: "Tại sao? Rốt cuộc ta không bằng người khác chỗ nào? Thân phận, huyết mạch, ta không bằng Lý Trú Miên chỗ nào? Rõ ràng ta đã trả giá nhiều như vậy đi lấy lòng, đi tính kế, tại sao vẫn kém hắn? Lý Trú Miên là cái thá...khụ..."
Lâm Tầm Chu nhìn hắn một cái khiến tầm mắt Lý Ngâm Phong tối sầm cúi người ho ra máu, cả người run rẩy.
Lâm Tầm Chu không muốn nhiều lời, chỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi không xứng."
Lý Ngâm Phong nói không nên lời, mặt trắng như tờ giấy, lại vẫn khó nén căm hận trong mắt.
Lão hoàng đế nhìn nhìn nét mặt Lâm Tầm Chu, như suy tư gì. Lão thở dài một tiếng: "Dẫn hắn đi đi, tránh làm mất lòng tông chủ."
Rất nhanh đã có người tiến lên kéo Lý Ngâm Phong đi. Lâm Tầm Chu không nhìn hắn, đứng dậy nói: "Cũng không còn chuyện gì khác, ta cáo từ trước. Bệ hạ yên tâm, dù là có hôn ước hay không, minh ước giữa Minh Tông và hoàng tộc Lý thị vẫn không thay đổi."
Lâm Tầm Chu xoay người, cũng giống như lúc tới đây mà không một tiếng động biến mất tại chỗ, bốn phía chỉ có lụa trắng tung bay.
Lão hoàng đế bưng chén trà lên, lại ngồi ở trong đình hồi lâu. Thẳng đến khi có thị vệ vội vàng tới báo: "Bệ hạ, không ổn, tiểu hoàng tử hắn..."
Lão hoàng đế thoáng nâng nâng mí mắt: "Hắn làm sao?"
"Hắn bỗng nhiên động thủ, tu vi không hiểu sao lại mạnh hơn trước rất nhiều, người trông coi bị bất ngờ, để hắn chạy thoát......" Thị vệ cúi đầu, nơm nớp lo sợ bẩm báo.
"......" Lão hoàng đế nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, "Tu vi đột nhiên tăng nhiều, ngoại trù dùng thiên tài địa bảo, hơn phân nửa là ma hồn nhập thể."
"Thuộc hạ đã phái người đuổi theo."
"Không cần. Từ đây về sau, Lý thị không còn người tên là Lý Ngâm Phong. Bên trong hoàng tộc tuyệt đối không thể có một vị hoàng tử bị ma hồn nhập thể," lão hoàng đế mở mắt ra, trong mắt vô cùng điềm nhiên, "Thật ra hắn chạy thoát cũng tốt, dù sao...ta cũng còn chút không đành lòng tự tay giết hắn."
Thị vệ giật mình trong lòng, vùi đầu càng thấp.
*****
Lâm Tầm Chu rời khỏi cung thành, ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung.
Lâm Tầm Chu nhịn không được nghĩ, thế gian này ai cũng bảo mình cao lãnh điềm nhiên, chỉ sợ là tu Vô Tình đạo; ai cũng bảo lão hoàng đế từ bi ấm áp, là một vị vua khoan dung. Hôm nay gặp mặt mới biết đây đều là mấy lời đồn đãi mà thôi.
Y không cảm nhận được lão hoàng đế là một người khoan dung, chỉ cảm nhận được đối phương mặt ngoài ôn hòa, bên trong là vô tình. Ai cũng bảo tiểu hoàng tử Lý Ngâm Phong từ nhỏ được lão sủng ái, nhưng Lâm Tầm Chu cảm thấy đối phương vốn chưa hề thật sự quan tâm nhi tử này của mình, chỉ có sự cân nhắc lợi - hại lạnh lùng. Ngược lại, người bị đồn đãi là tu Vô Tình đạo như Lâm Tầm Chu y, cuối cùng lại dùng Cực Tình đạo để tu tiếp.
Còn có Lý Trú Miên...Lâm Tầm Chu nghĩ đến đối phương khi còn nhỏ bị người trong cung chỉ trích không phải con người, không có cảm tình, bây giờ xem ra người vô tình chỉ có chính bản thân hoàng đế mà thôi.
Lâm Tầm Chu bỗng nhiên muốn đến ngay bên cạnh Lý Trú Miên, nhẹ nhàng ôm hắn một cái.
Đáng tiếc bây giờ y lại không thể. Lâm Tầm Chu hơi thở dài, nhìn về phía Thiên Mộ sơn.
Lâm Tầm Chu nắm chặt kiếm trong tay, nghĩ thầm, mình nên đi tới chỗ Ma Quân.
Y biết chuyến đi này nhất định nguy hiểm, nhưng y không muốn rút lui.
Lý Trú Miên hẳn là cũng ở Thiên Mộ sơn đợi y.