Editor: Miri
- --------------
Hai người cách cửa lao nhìn nhau, từng người lập tức lâm vào trầm mặc.
Lâm Tầm Chu: "......"
Lý Trú Miên: "......"
Trong phòng giam vô cùng an tĩnh, an tĩnh tới mức hơi khó xử.
Lý Trú Miên rốt cuộc lên tiếng mở đầu, ho nhẹ một tiếng, nói: "Lâm Châu? Sao ngươi ở đây?"
Hỏi hay lắm, ta cũng muốn biết.
Lâm Tầm Chu mặt vô biểu tình mà nghĩ, nhìn nhìn cửa lao huyền thiết trước mắt, lại nghĩ tới hai đạo tặc nói chuyện khi nãy, quyết định ụp nồi.
Lâm Tầm Chu mặt không đổi sắc mà nói: "Bị chúng bắt vào, ta chống cự không nổi, bị nhốt lại."
Nói xong y còn chỉ chỉ vào cửa ngục huyền thiết trước mặt, làm ra vẻ đây chính là bằng chứng cho việc mình yếu đuối phản kháng không được mà bị nhốt lại, oai dũng bẻ cong sự thật mình đang tự do chạy long nhong.
Sau đó y không đợi Lý Trú Miên nghi ngờ, lập tức thay đổi đề tài: "Thế sao ngươi lại ở đây?"
Đúng đó, sao ta lại ở đây?
Lý Trú Miên suy tư một thoáng, thở dài một tiếng, cười khổ nói: "Ta cũng là bị bắt vào! Lúc ấy ta đang sắp đi ngủ, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, tỉnh lại thì đã thấy bị người trói lại. Bất quá ta thông minh, lược thi diệu kế, thành công chạy thoát khỏi đám tay chân bọn chúng, đang tính lẻn ra. Đáng tiếc ta không biết đường, ở chỗ này lộn vài vòng, không ngờ lại gặp phải ngươi!"
Lời này nói đúng lý hợp tình, nghĩa chính từ nghiêm, biểu cảm đúng chỗ, hơn nữa chi tiết rất kỹ càng tỉ mỉ, nói có sách mách có chứng, vô pháp phản bác. Lý Trú Miên tự tán thưởng mình một cái ở trong lòng.
Tuy rằng sự thật là hắn vừa mới nghênh ngang không vội không chậm mà lắc lư vài vòng trong đây, bị bắt gì gì đó đều là lời bịa.
Nghe vậy, Lâm Tầm Chu nhíu mày: "Thì ra là thế, chủ nhân nơi này cũng không biết là người nào, phát điên đến vậy."
Lý Trú Miên gật đầu, thanh âm cũng trầm xuống: "Nơi này chắc chắn không có gì tốt lành. Ta vừa mới ở một chỗ khác của ám đạo này thấy được hố thi cốt, không biết chôn bao nhiêu oan hồn."
Hắn nhìn nhìn cửa lao huyền thiết, nhíu mày nói: "Chuyện để sau hẵng nói, ta cứu ngươi ra trước."
Cứu ta ra?
Không, không cần, ngươi cứ ở đây thì ta lại phải duy trì cái bộ dạng tu sĩ Kim Đan, ngược lại không dễ đi ra ngoài......
Tuy Lâm Tầm Chu rất cảm động nhưng vẫn chọn cự tuyệt, tình ý chân thành khuyên nhủ: "Nơi đây nguy hiểm, ta hoài nghi là do tà tu quấy phá, ngươi đi trước, đừng động ta, bảo vệ tốt bản thân là được."
Lý Trú Miên hơi hơi kinh ngạc.
Đèn dầu keng keng rung động, ánh sáng mờ nhạt, nhưng càng tôn lên mặt trắng như ngọc, khí chất xuất trần của Lâm Tầm Chu.
Cách cửa lao, Lý Trú Miên có thể thấy được đôi mắt thanh triệt chân thành của y, có thể nghe thấy y nghiêm túc nói: "Ngươi đi trước".
Lý Trú Miên bỗng nhiên có chút cảm động.
Hắn thân là Yến Vương thế tử, kim tôn ngọc quý, có rất nhiều người nguyện ý vì bảo hộ hắn mà liều chết, nhưng đó là bởi vì trung thành hoặc vụ lợi bản thân.
Đây là lần đầu tiên, có một người hoàn toàn không biết thân phận hắn, ở trong nguy nan mà nói với hắn:
Ngươi đi trước.
Bọn họ thậm chí chỉ là bằng hữu chỉ vừa quen nhau một ngày, nhưng Lý Trú Miên có thể nhìn ra được chân thành cùng quan tâm trong mắt đối phương, tuyệt đối không phải giả vờ.
Giờ khắc này, Lý Trú Miên nghĩ tới câu thơ "Tương phùng ý khí vì quân ẩm", nghĩ tới "Sơn hà bất túc trọng, trọng tại ngộ tri dĩ", nghĩ tới "Lập đàm trung, tử sinh đồng, nhất nặc thiên kim trọng"*....
* "Tương phùng ý khí vì quân ẩm": Họ cùng chung ý khí tới uống mừng gặp gỡ (bài thơ Thiếu Niên Hành Kỳ 1 của Vương Duy.) "Sơn hà bất túc trọng, trọng tại ngộ tri dĩ": Núi sông không nặng bằng việc gặp một tri kỉ, ngụ ý bảo tình tri kỉ còn nặng hơn cả núi sông, thuộc bài thơ Tráng Sĩ Hành trong loạt sách Đường Ngũ Đại của Bào Dung. "Lập đàm trung, tử sinh đồng, nhất nặc thiên kim trọng": đại loại là nói chuyện sinh tử, lời nặng ngàn vàng, thuộc tác phẩm Lục Châu Ca Đầu: Thiếu Niên Hiệp Khí của tác giả Hạ Chú thời Bắc Tống. Sinh tử chi giao, có lẽ cũng thế này.
Hắn hít một hơi thật sâu, động dung mà kiên định nói: "Ta Lý......Lý Tam Thất này nhận ngươi làm huynh đệ! Cùng nhau đi, ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi ra!"
Lời này hào hùng vạn trượng, nói năng đầy khí phách.
Lâm Tầm Chu ngẩn ngơ, nhìn Lý Trú Miên, nói không nên lời.
Y cảm thấy từ khi mình đi vào Lăng Thành, thế gian liền trở nên vô cùng kỳ diệu.
Tỷ như y chưa bao giờ ngờ rằng sẽ có một ngày, y sẽ cùng "tiểu yêu tinh giả giả thật thật đoạt hôn phu của mình" mà đồng sinh cộng tử.
Sau một lúc lâu, Lâm Tầm Chu rốt cuộc nghẹn ra bốn chữ: "Ngươi là người tốt."
Khi nói chuyện, Lý Trú Miên đã xem xét cửa lao, bỗng nhiên có chút buồn rầu: "Cửa này, tu sĩ Kim Đan hẳn sẽ mở không ra."
Lâm Tầm Chu thở dài: "Đúng vậy, cho nên ngươi hãy mau chạy đi, lát nữa sẽ có người tới mất."
"Không, cái gì cũng sẽ có biện pháp."
Lý Trú Miên thoáng trầm tư, bỗng nhiên luồn tay vào lòng ngực, từ giữa vạt áo móc ra một lá bùa: "Lá bùa này có một đạo ý Hóa Thần, thừa sức phá nát cửa này. Đợi chút ta ném lá bùa ra phá nát chỗ này, hai ta nhân lúc hỗn loạn chạy trốn."
Lá bùa chứa lực Hóa Thần?
Lâm Tầm Chu có chút kinh ngạc: "Sao ngươi có được thứ này?"
Loại lá bùa này chỉ có tu sĩ Hóa Thần mới có thể chế tác, nhưng thế gian này, số lượng tu sĩ Hóa Thần chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, sao hắn có thứ này?
Lâm Tầm Chu nhớ rõ, hiện giờ thiên hạ chỉ có tổng cộng sáu vị Hóa Thần.
Một vị vân du tứ hải; hai vị ở hoàng tộc là hôn phu trước kia của y, Lý Trú Miên, cùng với lão hoàng đế đang tại vị; ba vị ở Minh Tông, một là bản thân y, còn lại là đại trưởng lão, và một vị bế quan quanh năm ở Thần Cung.
.......
Lá bùa tu vi Hóa Thần này đến từ đâu hả?
Đương nhiên là ta nhàn rỗi không có việc gì tự làm......không ngờ tới lúc này lại có công dụng.
Lý Trú Miên vừa nghĩ như vậy xong, vừa mỉm cười nói ra lý do soạn sẵn: "Thật không dám giấu giếm, kỳ thật ta là thị vệ trong Yến Vương phủ, lá bùa này là do thế tử điện hạ tặng cho ta, hiện tại vừa vặn dùng đến......Ủa Lâm Châu, ngươi làm sao vậy?"
"......"
Lâm Tầm Chu nhìn Lý Trú Miên, thở dài một cái thật sâu.
Lâm Tầm Chu nghĩ, xem ra mình đoán không sai, quả thực không phải trùng tên.
Thị vệ Yến Vương phủ, được Yến Vương thế tử sủng ái, thậm chí tặng cho hắn lá bùa thiên kim khó cầu...
Vị "Lý Tam Thất" này, còn không phải là "chân ái của Yến Vương thế tử" đại danh đỉnh đỉnh kia, còn có thể là ai?
Lâm Tầm Chu dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Lý Trú Miên từ trên xuống dưới một lần, xem cho đến khi Lý Trú Miên bắt đầu hoang mang, mới yên lặng thu hồi ánh mắt.
Lý Trú Miên có chút không hiểu, hỏi: "Có gì không ổn sao?"
Lâm Tầm Chu lắc đầu: "Không có."
Lâm Tầm Chu yên lặng nghĩ, theo những gì hai người làm hôm nay, kỳ thật vị "Lý Tam Thất" này cũng không tệ lắm, vì cứu mình mà lấy ra
cả lá bùa trân quý đến vậy, là một người trọng tình trọng nghĩa. Y không thể vì cái thù "Đoạt phu" mà tâm tồn khúc mắc với nhân gia.
Nghĩ như vậy, Lâm Tầm Chu nói: "Vậy làm theo ý ngươi đi."
Y quay đầu nhìn các tu sĩ khác hôn mê trong ngục, có chút thương cảm: "Những người này linh căn đã hủy, khí huyết khô kiệt, hiện tại dù có cứu ra, cũng đã không còn có thể xoay chuyển trời đất."
Cảm xúc Lý Trú Miên cũng trầm xuống, u ám bảo: "Bọn tà tu kia làm nhiều việc ác, tất có báo ứng. Chúng ta ra ngoài trước, ngày sau báo thù cho họ."
Nói xong, Lý Trú Miên kích khởi linh phù, ném vào cửa lao.
Rầm ——
Theo tiếng nổ vang, một lượng lớn linh khí dao động nổ tung, cửa lao huyền thiết từng tấc từng tấc hiện ra vết nứt, tiện đà nổ thành ngàn vạn mảnh nhỏ, giống như ngàn vạn ánh sao bay múa.
Lý Trú Miên bắt lấy tay Lâm Tầm Chu, kéo y đi xuyên qua ngàn mảnh sắt vụn như tinh quang kia, lôi y chạy ra ngoài.
Thủ vệ rốt cuộc bị kinh động, nháo nhào chạy ùa ra chặn ngay đường hẹp.
Ám đạo vốn yên tĩnh rốt cuộc ồn ào lên, giống như nước nóng bắt đầu sôi trào. Một trận tiếng vang kinh hoàng này cũng truyền ra ngoài sòng bạc, trong không khí trần tục, nhóm nghiện bài bạc kia cũng kinh nghi bất định nhìn xung quanh. Hỗn loạn bắt đầu lan ra, rốt cuộc như bão tố cuồn cuộn kéo đến, mỗi người ai cũng trở nên hoảng loạn.
Có kẻ vọt tới hướng hai người họ, còn chưa kịp tới gần đã mở to hai mắt bị đánh gục trên mặt đất, máu từ từ chảy xuống.
Tại nơi tối tăm chợt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo của minh nguyệt, Lâm Tầm Chu xuất kiếm.
Chỉ là xuất kiếm, không hề dùng một chút đạo pháp Hóa Thần, nhưng vẫn như cũ kinh hồng du long, thu hạc tường không.
*Kinh hồng du long, thu hạc tường không: khiến cho rồng bay giật mình, hạc vỗ cánh bay đi vào mùa thu (chắc thế). Lý Trú Miên nhìn kiếm quang kia, nhẹ nhàng tán thưởng nói: "Kiếm tốt, kiếm pháp cũng vô cùng xinh đẹp, giống ánh trăng."
Lâm Tầm Chu nói: "Kiếm này tên Minh Nguyệt Dẫn".
Lý Trú Miên mỉm cười nói: "Phù vân quyển ải, minh nguyệt lưu quang*, đặt không sai."
*Mây trôi cuốn sương mù, trăng lên để lại ánh sáng. Khi nói chuyện, bọn họ đã chạy ra khỏi ám đạo, thủ vệ phí công đuổi theo, không thể ngăn trở bước chân bọn họ.
Sòng bạc rốt cuộc đại loạn, nhóm người đánh bạc sắc mặt tái nhợt mà gói ghém vàng bạc tài vật, phóng ra ngoài cửa.
Trong hỗn loạn nhốn nháo, Lý Trú Miên cười nói: "Thú vị không?"
Ánh mắt Lâm Tầm Chu sáng ngời: "Thú vị."
Đúng là rất thú vị, làm y nghĩ đến những thiếu niên hiệp khách tùy tâm sở dục trong thoại bản mà y hằng ngưỡng mộ.
Lý Trú Miên nói: "Ta cũng cảm thấy thú vị."
Hắn quay đầu lại, nhìn bọn thủ vệ đang đuổi theo, thấy tên cầm đầu đúng là hai vị người quen cũ đã có ý đánh cướp bọn họ ở hồ Tương Tư thì không khỏi hơi hơi mỉm cười.
Hai người kia thấy hắn cười thì trong lòng hoảng hốt, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngã quỵ trên mặt đất.
Lý Trú Miên lôi kéo Lâm Tầm Chu xuyên qua đám người, lao ra đại môn.
Trời còn chưa sáng, dựa vào ánh trăng, Lý Trú Miên quay đầu nhìn Lâm Tầm Chu, hai người lặng im một lát, bỗng nhiên bật cười to.
Lâm Tầm Chu nghĩ, y đúng là đã lâu rồi mới cười được như vậy.
Trong đêm đen, Lý Trú Miên cố gắng ngừng ý cười, nói: "Chủ nhân nơi này có tu vi Nguyên Anh, gã đuổi ra tới sẽ rất phiền phức, mau chạy ——"
Hắn nói chưa xong đã nghe phía trước truyền đến một âm giọng khản đặc: "Tiểu tử, các ngươi không thoát đâu."
Lý Trú Miên bỗng nhiên ngẩng đầu, trước mắt đã thấy một hắc y nhân đứng đó, khí chất hung ác nham hiểm. Lão đứng ở trong bóng đêm, dường như đã hòa làm một với bóng tối, có vẻ quỷ dị lại đáng sợ.
Lý Trú Miên nheo mắt, Lâm Tầm Chu cũng thu liễm ý cười.
Hắc y nhân kia lộ ra một tia cười quái dị, thanh âm khàn khàn: "Dám đến chỗ của ta nháo sự, lá gan không nhỏ. Các ngươi mang phiền phức lớn như vậy cho ta, vừa vặn ta lại cần Kim Đan các ngươi làm dinh dưỡng, coi như các ngươi chết có ích."
Lý Trú Miên cười lạnh một tiếng: "Các hạ khẩu khí không nhỏ, lão chính là chủ nhân nơi này? Làm chuyện khiến thiên nộ nhân oán, ngươi không sợ báo ứng sao?"
Hắc y nhân kia giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười mà cười quái dị ra tiếng: "Thiên địa bất nhân, cá lớn nuốt cá bé, có gì sai? Ha hả, báo ứng, ai có thể cho ta báo ứng?"
Lý Trú Miên mắt lạnh nhìn lão: "Ngươi lại không phải đệ nhất thiên hạ, người có thể giết ngươi, rất nhiều."
Hắc y nhân cười nhạo một tiếng: "Trên Nguyên Anh kỳ, đó là Hóa Thần. Sao, còn có thể có ai tu vi Hóa Thần tới giết ta sao?"
Lý Trú Miên hơi hơi cười lạnh, nghĩ thầm nếu không phải còn có người khác ở đây nên ta không tiện động thủ, thì ta liền cho ngươi biết thế nào là bị Hóa Thần tự mình đuổi giết.
Phải nghĩ ra cách không bại lộ thân phận, lại có thể giải quyết người trước mặt......
Hắn đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng điệu nhàn nhạt của Lâm Tầm Chu: "Nếu hôm nay ngươi dám động thủ, vậy ngươi xác thật có thể thử xem mình bị báo ứng hay không."
Lý Trú Miên sửng sốt, quay đầu nhìn lại, liền thấy Lâm Tầm Chu lấy ra một khối eo bài, bên trên sáng hai chữ to ——
Thần Cung!
Dưới ánh trăng vằng vặc, gió thổi phấp phới vạt áo thiếu niên chấp kiếm. Lâm Tầm Chu khuôn mặt lãnh túc, tay cầm eo bài, ngữ điệu thanh lãnh: "Tại hạ đệ tử Thần Cung của Minh Tông, thân truyền của tông chủ. Nếu ta thân chết, tông môn lập tức có thể biết được. Các hạ sẽ bị Minh Tông đuổi giết đến chân trời góc biển, chắc chắn phải chết. Xin khuyên các hạ vẫn là suy xét rõ ràng rồi hãy động thủ."
Hắc y nhân ngớ ra.
Lý Trú Miên cũng ngớ ra.
Chỉ có Lâm Tầm Chu, mặt ngoài trông vô cùng đạm nhiên, trong lòng lại suy nghĩ, mình tự giả làm đồ đệ mình, tự mượn uy phong của mình đi dọa, quả nhiên vẫn là thẹn vô cùng......
- ---------------
Lời Editor: Anh Miên có thể bớt thơ thẩn không dò mệt quá-