Thật đắng...
An Chi không được tự nhiên mà nuốt xuống, nàng không thể nói nàng không thích ăn khổ qua, cũng không thích uống sữa tươi nguyên chất.
Nhưng mà...
Nàng không thể nói ra, người ta đã quá hảo tâm chứa chấp mình rồi. Còn có Ngôn Hề hình như đang nhìn nàng, nàng không thể để cho Ngôn Hề cảm thấy mình là đứa trẻ kén ăn.
Nàng nhếch nhếch miệng, lúc đang muốn lại gắp miếng thứ hai, bỗng nhiên có thêm một đôi đũa vươn vào cái đĩa của nàng, thoáng cái gắp hết khổ qua trong đĩa của nàng đi, động tác rất nhanh.
An Chi ngẩn người sững sờ, nhìn sang bên cạnh, mặt Ngôn Hề không đổi sắc mà đem khổ qua ăn vào trong miệng, không chút miễn cưỡng nào, nàng thậm chí nháy nháy mắt với mình.
Bên kia Ngôn Đại Bàn cùng Ngôn Tiểu Bàn còn chưa hết hi vọng mà kêu không ăn khổ qua, An Chi bày ra cái lúm đồng tiền nhỏ, len lén cười.
Ăn xong bữa tối ồn ào náo loạn, vào phòng khách lại bắt đầu chơi đùa, những đứa bé trai tinh lực thập phần tràn đầy, tiếng vui đùa ầm ĩ từ trong nhà truyền tới ngoài nhà.
Lúc Ngôn Dĩ Nam vào phòng liền kêu lên một tiếng vang dội: "Mỹ Hầu Vương ta trở về rồi!" Cặp song sinh nhìn thấy hắn một trước một sau kêu to hai tiếng, đồng thời bổ nhào qua: "Tam thúc! Tam thúc!"
Ngôn Dĩ Nam giả bộ không chịu nổi trọng lượng của bọn họ, ngã về phía sau, mắt trợn trắng: "A! Ta chết rồi...Ta bị đè chết rồi..."
Cặp song sinh cười hắc hắc, một người nhấc mí mắt của hắn lên, một người làm nhột hắn, bỗng nhiên hắn mở mắt ra, làm ngoáo ộp dọa người, mọi người cùng nhau cười ha ha.
Ngôn Hề hơi bất đắc dĩ cười cười, nói với An Chi: "Là tam ca của ta."
An Chi từng nhìn thấy hắn trong tấm ảnh ở trong phòng Ngôn Hề, hắn mặc quần dài màu đen đơn giản, dáng người cao ráo, mày rậm mi dày, hơn nữa còn có một đôi mắt dường như luôn mang theo ý cười ấm áp, khóe môi tự nhiên mà cong lên, rất giống Ngôn Hề.
An Chi cho rằng như vậy.
Lúc này, Ngôn Dĩ Nam nhìn thấy An Chi, An Chi còn chưa kịp chào, Ngôn Dĩ Nam tựa như đã quen mà bước tới nhấc nàng lên đặt ở trên vai, trêu đùa với nàng.
Làm An Chi sợ đến toàn thân cứng ngắc, lại không dám kêu lên. Phía dưới cặp song sinh giống như muốn tranh thủ tình cảm mỗi người ôm lấy một chân của hắn, không cho hắn đi đi lại lại.
Tình cảnh nhất thời ồn ào nhất thời vui cười, náo nhiệt đến không được.
Ngôn Hề tức giận đi qua, đập đập cánh tay Ngôn Dĩ Nam, ôm lấy An Chi. An Chi thở phào, trốn vào trong lòng nàng, còn chưa tỉnh hồn.
Ngôn Dĩ Nam tự tiếu phi tiếu liếc nhìn nàng một cái, hai huynh muội trao đổi ánh mắt. Ngôn Dĩ Nam liền đi đùa giỡn với cặp song sinh.
Tâm di đi tới nói: "Ai, Nam Nam, con ăn cơm chưa, trở về thì gọi điện thoại cho nhà, ta chuẩn bị cẩn thận đồ con thích ăn."
Ngôn Dĩ Nam véo véo gương mặt tròn như trứng của Ngôn Đại Bàn, chào hỏi đại tẩu, quay đầu lại nói: "Thật vất vả mới có chút thời gian nhàn hạ từ trường học, không đủ thời gian, Tâm di không cần vội, con ăn rồi."
Hắn lớn hơn Ngôn Hề ba tuổi, là nghiên cứu sinh ở Đại học y khoa hạng nhất cả nước, bận việc học đến hôn thiên ám địa. Chỉ là đứa nhỏ của Ngôn gia bởi vì từ nhỏ lớn lên bên cạnh ông nội bà nội, cha mẹ cũng đều không còn, đối với nhị lão quấn quýt tình thâm, cho dù là bận rộn công tác ở ngoài thành phố đến không thể phân thân như Ngôn lão đại Ngôn Dĩ Đông cũng kiên trì để cho thê tử Tiêu Vũ Đồng mang theo đôi song sinh làm bạn ở bên cạnh lão nhân, mà Ngôn lão nhị Ngôn Dĩ Tây đang học tiến sĩ trong Đại học bách khoa ở Bội thành, Ngôn lão tam, Ngôn Dĩ Nam học thạc sĩ ở Đại học y khoa, Ngôn Hề đang thực tập, mỗi tháng ít nhất đều sẽ về nhà một chuyến.
Đây là quy tắc bất thành văn của bốn người huynh muội bọn họ.
Ngôn Dĩ Nam đùa giỡn với cặp song sinh một hồi, liền lên lầu nhìn ông nội bà nội, còn chưa bước được mấy bậc thang, hắn đã lém lĩnh lớn tiếng nói: "Ông nội bà nội, cháu trai Nam Nam ông bà yêu mến nhất đã về rồi..." Cặp song sinh cũng theo đuôi hắn mà đi lên.
Tiêu Vũ Đồng đi tới, dung mạo của nàng xinh đẹp, thập phần có giáo dưỡng, mang dáng tươi cười có chút xin lỗi: "Tiểu Ngũ, có chuyện nhất định phải nói với ngươi, hai ngày trước, cặp song sinh cùng An Chi đùa giỡn, An Chi bị ngã xuống ..."
"Bị ngã trúng chỗ nào rồi?" Ngôn Hề nhíu mày. Thấp giọng hỏi An Chi.
An Chi nhìn nhìn Tiêu Vũ Đồng, lại nhìn nhìn nàng.
Tiêu Vũ Đồng có chút lúng túng nói: "Bị ngã trúng chân..."
Tâm di ở bên cạnh nói: "Tiểu Ngũ, đừng lo lắng, chẳng qua là ngã trầy da thôi, trẻ con va va chạm chạm là chuyện thường xảy ra..."
"Đúng không, An Chi?"
An Chi gật gật đầu, lộ ra dáng tươi cười. Ngôn Hề cũng không nói gì nữa. Trời sinh tính tình nàng ấm áp săn sóc, không nói lời nào đã là biểu hiện của mất hứng.
Nàng ôm An Chi trở về phòng, nhẹ giọng hỏi cô bé: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Một tuần này An Chi đã trải qua rất nhiều chuyện, ngoại trừ Ngôn Hề những người khác đối với nàng mà nói đều là người xa lạ, may mà Ngôn gia gia cùng Ngôn nãi nãi, Tâm di đều là những người thật dễ ở chung lại kiên nhẫn, nàng vừa mới thả lỏng trong lòng, cặp song sinh Ngôn gia cùng Tiêu Vũ Đồng đã trở về nhà.
Từ nhỏ nàng chưa từng sống trong đại gia đình, vẫn luôn chỉ có nàng và ông ngoại. Một tuần này trái tim đều muốn rơi ra.
Có một hôm cặp song sinh nhìn thấy nàng đang chơi với con thỏ mà Ngôn Hề mua cho nàng ở KFC, cảm thấy bộ dạng con thỏ đánh trống rất thú vị, muốn đến lấy của nàng, An Chi không cho, bọn họ lấy xong liền bỏ chạy, nàng vội vàng, đuổi theo ở phía sau không có lưu ý liền té ngã.
Ngôn Hề không nghe thấy câu trả lời, nàng có chút khó chịu nói không nên lời. Nếu như An Chi giống như cặp cháu song sinh của nàng cũng tốt, trong lòng có cái gì đều thể hiện ở trên mặt, nhưng mà cô bé này không giống, cô bé rất yên tĩnh, chuyện gì đều dấu ở trong