Một tháng sau khi An Chi rời khỏi Bội thành, Ngôn Hề ngã bệnh.
Lúc đầu chẳng qua là cảm lạnh, nàng không có coi là quan trọng, uống một chút thuốc cảm lạnh. Sau đó lại ho khan, ho liên tục vài ngày.
Buổi tối đi ngủ cũng bị ho đến không ngủ được, hỗn loạn mơ hồ ngủ thiếp đi, lại bị ho tỉnh. Ánh sáng ban ngày mát mẻ chiếu qua màn cửa, nàng mơ mơ màng màng trong chốc lát, trong phòng một mảnh lặng im.
Nàng lại bắt đầu kịch liệt ho khan.
"Di di..."
Tựa hồ lại nghe thấy tiếng An Chi đang thì thào với nàng.
Nàng rất ít khi sinh bệnh, có một lần ho khan phát sốt cũng không để ý. Vẫn là An Chi khuyên nhủ nàng, lôi kéo nàng đến bệnh viện.
Đó là chuyện từ khi nào rồi?
Nhớ không rõ nữa, chỉ nhớ rõ bộ dạng An Chi tức giận đến phồng gương mặt lên nhưng sẽ không nói nặng lời.
"Nếu ngươi không đi bác sĩ, sau này ta cũng không nghe lời nữa." Nàng nói như vậy.
"Được rồi, di di biết rồi."
Ngôn Hề xuống giường, thay quần áo, lái xe đến bệnh viện. Có lẽ là do tâm tình của nàng ảnh hưởng, cảm thấy những cơn gió đầu thu rất mát mẻ.
Ra khỏi phòng khám, bác sĩ thấy nàng ho đến lợi hại, nói nàng đi chụp hình phổi, kiểm tra thấy không có gì đáng ngại, nàng lấy thuốc về nhà.
Về tới nhà. Phòng bếp lạnh như băng, Ngôn Hề cũng không muốn động tay chân, gọi điện mua cháo bên ngoài.
Cuộc sống đã không còn quy luật, trong thời gian An Chi học tiểu học, bởi vì chiếu cố đến khẩu phần của trẻ em, ba bữa cơm cộng thêm món tráng miệng, nước canh đều rất đầy đủ. Không cần nàng bận tâm đến, ăn uống cũng rất có quy luật, cho nên những năm đó cho dù thường xuyên tăng ca, thân thể của nàng vẫn luôn rất tốt. Từ rất nhỏ An Chi đã biết nấu cơm, càng về sau này, Ngôn Hề liền nhàn hạ đến lười biếng rồi, về đến nhà nhất định sẽ có cơm nóng thức ăn nóng, về muộn sẽ luôn có ánh đèn.
Đến khi An Chi vào Đại học, nàng đến phòng ở của đài truyền hình, ăn thức ăn ngoài, cuối tuần trở về lão trạch ăn. Khoảng thời gian sau này, các nàng ăn thứ gì đều nhắn tin WeChat nói cho nhau biết.
Đó là sau hôn lễ của Ngôn Dĩ Nam, các nàng nhắn WeChat suốt ngày cũng không hết.
Ngôn Hề lại bắt đầu ho.
Thì ra từ khi đó đã bắt đầu rồi sao?
Không, hoặc là sớm hơn.
Sớm hơn nhiều lắm.
Ngôn Hề ăn cháo xong, lại uống thuốc. Ở đầu giường có để nước, uống thuốc ho khan xong, sau đó nàng muốn đi ngủ một chút.
Nàng nghĩ đến nụ hôn trong đêm mưa bão ở dưới quê khi đó.
Ngón tay mềm mại của An Chi đặt trên môi của nàng, cách qua ngón tay mà hôn nàng.
Một nụ hôn khắc chế thuần khiết như vậy, tràn đầy yêu thương mà cẩn thận.
Đó là nụ hôn của An Chi, đôi môi của An Chi, hương thơm, khí tức của nàng.
Chỉ cần vừa nghĩ tới, chuyển ngón tay đi, khóe môi các nàng liền sẽ chạm vào nhau, các nàng liền sẽ hôn môi.
Nghĩ đến đây, trái tim Ngôn Hề liền bắt đầu run sợ, vô pháp chìm vào giấc ngủ.
Còn có nụ hôn mà người kia nén lệ nghẹn ngào lưu lại trên cổ nàng, nóng bỏng, run rẩy, hàm chứa một loại tình cảm vô cùng mãnh liệt, Ngôn Hề chưa bao giờ gặp qua, cũng chưa từng hiểu rõ.
Đứa bé từ từ trưởng thành dưới sự che chở của nàng, đứa bé chập chững bước qua những thăng trầm khó khăn, nàng hy vọng người kia vạn sự thuận lợi, hy vọng người kia sẽ có được rất nhiều yêu thương, hy vọng tình yêu của người kia cũng sẽ ngọt ngào giống như má lún đồng tiền của bản thân.
Người kia đem một trái tim thuần khiết mềm mại, đưa đến trước mặt của nàng.
Người kia hạ thấp tư thái, cẩn thận từng li từng tí, thậm chí còn nghĩ kỹ đường lui thay nàng.
Nhưng mà tự tay nàng làm thương tổn người kia.
Đôi mắt Ngôn Hề bắt đầu mông lung, một giọt lệ long lanh chậm rãi từ trong góc mắt của nàng tràn ra, rốt cuộc nàng cũng ngủ thiếp đi rồi.
Uống thuốc do bệnh viện kê đơn, cơn ho khan của Ngôn Hề chậm rãi tốt hơn, chính là không thể trị tận gốc. Ngôn Dĩ Nam thật sự là nhìn không được nữa, lại kéo nàng đến bệnh viện, làm kiểm tra tổng quát.
Vài ngày sau có kết quả kiểm tra, thành dạ dày Ngôn Hề có một khối u nho nhỏ, may mắn là được phát hiện sớm, sau khi tiến hành thêm vài bước kiểm tra nữa, may mắn thay đó là khối u lành tính.
Cho dù là như vậy, các ca ca của nàng cũng quá mức sợ hãi. Bởi vì phát triển ở một vị trí tương đối nguy hiểm, để phòng ngừa biến chứng thành ung thư, vẫn là phải làm phẫu thuật. Đợi đến lúc Ngôn Hề phải mổ, người trong nhà không dám để cho Ngôn gia gia Ngôn nãi nãi đã tuổi già biết được, chỉ nói với bọn họ là Ngôn Hề đi công tác rồi.
Toàn bộ quá trình Liễu Y Y luôn túc trực theo sát, ngoại trừ lúc ban đầu Ngôn Hề có hơi kinh hãi, sau đó liền không có cảm giác gì nữa, nàng bình tĩnh xin nghỉ phép, giấu ông nội bà nội, nằm viện, tiếp nhận trị liệu.
Chỉ đến khi Liễu Y Y hỏi nàng: "Có cần nói với An Chi hay không" tâm tình của nàng mới có sự chấn động rõ ràng: "Không cần nói với nàng!"
"Đừng để nàng biết!"
Liên tục muốn Liễu Y Y phải cam đoan, Liễu Y Y không thể không đáp ứng nàng.
Phẫu thuật rất thành công, sau khi phẫu thuật Ngôn Hề nằm viện tĩnh dưỡng phục hồi.
Nàng là một bệnh nhân rất phối hợp, mỗi ngày cẩn tuân theo lời dặn của bác sĩ, uống thuốc, quan tâm đến tình trạng của bản thân, kiểm tra lại.
Chỉ có người trong nhà mới chú ý thấy nàng không thích hợp, nhưng cũng chỉ có Liễu Y Y biết rõ là vì cái gì. Thoáng cái nàng dường như đã mất đi thần khí, chỉ còn lại là một bộ thể xác ngây ngốc, mọi thứ chung quanh dường như đều bị nàng cách ly khai.
Nàng gầy đi rất nhiều, nhìn qua hình tiêu cốt lập (gầy gò). Người trong nhà nhìn thấy đều phải kinh hãi, cũng không biết phải làm thế nào.
Dưới lầu khu điều trị nội trú trong bệnh viện có một tiểu hoa viên, trời nhiều mây, mưa nhỏ, hơi nước tràn ngập giữa vườn thực vật xanh mướt.
Ngôn Hề ngồi dựa vào ghế dài xuất thần, Liễu Y Y đi tới, đưa cho nàng một cái Ipad.
Mở một đoạn video ra đặt ở trước mặt nàng.
Ngôn Hề vốn không có chú ý đến, rồi trong video truyền đến một thanh âm quen thuộc, "Đây là chỗ ta ở,"
An Chi giữa ống kính, cười dịu dàng nói: "Là on-campus housing của trường, ngay gần trường đại học, vận khí của ta rất tốt, được xếp vào một nơi rất tốt, chỉ có mấy người ở mà thôi, là one-bed room, có phòng vệ sinh và phòng khách riêng. Cũng có thể nuôi thú cưng nữa."
Màn ảnh chuyển động theo thanh âm của An Chi, ký túc xá rất mới, cũng