Ngôn Hề ở lại Thành Đô vài ngày, thoải mái dễ chịu đến không muốn rời đi.
Nàng thảnh thơi nhàn nhã, ban ngày đi dạo ngoài ngõ nhỏ, buổi tối xem Xuyên kịch. Ngày hôm sau đi Võ Hầu từ, những bức tường màu đỏ rợp bóng trúc râm mát trong truyền thuyết, sau đó đến phố cổ Cầm Lý ăn quà vặt.
Ngày thứ ba đi đến nhà cỏ Đỗ Phủ, tiếp tục đi dạo ở Cầm Lý. Nàng không vội vàng chút nào, từ từ thưởng thức từ từ đi dạo, chụp ảnh. Cũng không muốn cưỡi ngựa xem hoa. Buổi tối, nàng đến "Hoa sen phủ đệ" uống rượu.
Phần lớn những bức hình chụp được nàng đều đăng lên vòng tròn bạn bè, sau khi liên tục đăng hình như vậy, nàng bị người nhà block.
Chỉ có một người không block nàng.
An Chi sẽ nhấn like cho nàng, theo thường lệ cũng không có bình luận.
Ngôn Hề cũng từ những bài đăng của nàng tinh ý nắm được tình hình gần đây của nàng.
Sắp nghỉ lễ Giáng sinh đi? Không biết nàng có trở về không, ở trong vòng bạn bè Ngôn Hề không thể nắm bắt được bất kỳ dấu vết gì cả.
Kỳ thật nàng cũng có thể thăm dò người kia một chút, liền giống như gởi nhóm lần trước.
Nghĩ đến đây đôi má Ngôn Hề liền hơi nóng.
Quá rõ ràng rồi, nếu nói câu "Thỏ càng đáng yêu" kia là lời nói đùa giữa người thân bạn bè, bạn thân mình cũng không tin. Sau khi nàng làm việc đó xong, âm thầm cảm thấy xấu hổ không thôi.
Hơn nữa Ngôn Hề hậu tri hậu giác phát hiện ra nhóm riêng cũng không phải tuyệt đối kín đáo, bởi vì rất dễ dàng liền bị nhìn ra.
Tựa như nàng cũng biết An Chi đưa một mình nàng vào nhóm riêng, tấm hình kia chỉ có nàng hiểu được.
Câu nói kia, An Chi không có nhấn like không có bình luận.
Tấm hình kia, Ngôn Hề cũng không có nhấn like không có bình luận.
Trái tim Ngôn Hề lên lên xuống xuống, ngay cả chính mình cũng không biết phải làm thế nào. Thật không nghĩ đến, An Chi còn đem theo món đồ chơi đó, người kia đã trân quý nhiều năm như vậy, nàng gần như đã muốn nhớ không rõ rồi. Trong nội tâm Ngôn Hề lan ra một sự chua xót thương tiếc thật dày.
Từ nhỏ An Chi đã luyến vật, đại khái là do khi còn nhỏ đã mất đi quá nhiều, lại không tham lam, chỉ cần có được một chút liền thỏa mãn.
Có thể được nàng yêu thương, là chuyện hạnh phúc biết bao nhiêu.
Bỏ qua giới tính và tuổi tác, bỏ qua quan hệ của các nàng, An Chi là một đối tượng yêu đương rất tốt, nàng trẻ tuổi, xinh đẹp, thuần khiết, có tài hoa, thủy chung, dịu dàng.
Chỉ là nếu như người kia không có lớn lên ở bên cạnh nàng, các nàng cũng sẽ không có quan hệ gì, nàng cũng sẽ không quen biết với An Chi...
Ý nghĩ này vừa hiện lên, trái tim Ngôn Hề liền đau đớn, thật giống như nàng đã đánh mất khoảng thời gian nàng và An chi cùng nhau trải qua.
Mấy ngày nay, nàng liên tực xoắn xuýt, khổ tâm trăm tự vô pháp làm rõ. Một người là An Chi nho nhỏ mà nàng che chở, một người là Đào Đào đáng yêu làm nàng động tâm.
Có đôi khi trong giấc mơ người thiếu nữ nàng đang ôm lấy liền biến thành một bé gái nho nhỏ, làm cho nàng bừng tỉnh, khiển trách chính mình, lại nhịn không được lưu luyến cảm giác được ôm lấy người kia.
Ngón tay của nàng khe khẽ vuốt ve màn hình điện thoại.
Thật lâu rồi An Chi cũng không đăng hình selfie, tại sao không đăng thêm vài tấm chứ?
Âm nhạc trong quán rượu không tệ, trên sân khấu ca sĩ ôm ghita đàn hát ngâm nga, Ngôn Hề uống một ngụm rượu, bên cạnh có người đi tới.
"Ta nhìn ngươi đã lâu rồi, có tâm sự sao?"
Là bà chủ nhà, những ngày này các nàng gặp nhau cũng sẽ lên tiếng chào hỏi.
Ngôn Hề cười cười, gật đầu với nàng.
Bà chủ trang điểm tinh xảo, đi một thân một mình, cũng cười với nàng. Nếp nhăn nơi khóe mắt của bà chủ tràn ra, đó là một nữ nhân có nhiều chuyện quá khứ, dáng tươi cười cũng mang theo chút ý tứ tang thương.
Lúc này điện thoại di động của nàng vang lên, nàng nghe máy, biểu tình trên gương mặt liền thay đổi, lập tức trở nên mềm nhũn: "Ta đang uống rượu, a, vậy chút nữa ngươi đến đón ta." Cúp điện thoại, khóe miệng của nàng vẫn mang theo ý cười.
Hướng Ngôn Hề cười nói: "Đứa nhỏ trong nhà."
"?" Ngôn Hề nghi hoặc.
"Chồng ta." Bà chủ cười nói.
"Ân." Ngôn Hề không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lần nữa gật đầu.
Nàng nhớ rõ, người chồng nhỏ tuổi hơn bà chủ rất nhiều, tình cảm của hai người rất tốt.
Có thể là những người đang có tình cảm tốt đều muốn nói chuyện với người khác, có lẽ là bà chủ cảm thấy Ngôn Hề rất bắt mắt, có lẽ là bầu không khí trong quán rượu quá tốt.
Nàng nói: "Bản thân hắn mới mười tám tuổi, kỳ thật ta có áp lực rất lớn."
Ngôn Hề khựng lại một chút, có một chút tâm tư bát quái.
Bà chủ này rất biết cách khơi gợi lên lòng hiều kỳ của người khác, còn rất biết cách kể chuyện. Ngôn Hề mỉm cười, nàng theo lời của người kia nói: "Nhưng mà ta thấy tình cảm của các ngươi rất tốt."
"Ân...trước kia ta là lão sư của hắn, lúc ấy hắn mới 15 tuổi."
Ngôn Hề sặc một cái, 15 tuổi cũng...
Chỉ là nàng vừa nghĩ tới An Chi, cũng không dám nói gì cả.
"Ha ha, cũng không phải là lúc hắn 15 tuổi chúng ta đã nói yêu đương, bất quá lúc ấy xác thực chúng ta có thiện cảm với đối phương, lúc hắn vào Đại học thì tới tìm ta, sau đó liền ở cùng nhau."
Bà chủ chậm rãi nói xong, ánh mắt đều là nhu hòa.
Ngôn Hề: "..."
"Đương nhiên lúc đó từng có rất nhiều trở ngại, mẹ của hắn, rất nhiều người phản đối, sau đó không thể làm lão sư được nữa, nhưng chúng ta vẫn luôn kiên trì, thẳng đến khi hắn tốt nghiệp, chúng ta tới Thành Đô, gây dựng sự nghiệp, làm kinh doanh, bây giờ rốt cuộc cũng tốt rồi."
Ngôn Hề chân thành nói: "Chúc mừng các ngươi."
Ánh mắt của bà chủ nhìn sang, ý hữu sở chỉ: "Chuyện xưa của ta nói xong rồi, tới phiên ngươi."
Ngôn Hề mỉm cười, "Ta cũng không có câu chuyện đặc sắc như vậy."
Bà chủ cười cười: "Những người từng một mình đến đây du lịch nhất định là có câu chuyện của riêng mình, hơn phân nửa là khổ sở vì tình. Mấy năm nay niềm vui thú của ta chính là nghe chuyện xưa."
Ngôn Hề yên lặng, hỏi: "Ta có thể hỏi thêm một câu không?"
Bà chủ nhìn nàng,