Trời xanh thăm thẳm, ánh mặt trời chiếu xuyên qua đám cành lá sum xuê, lưu lại những vệt sáng lốm đốm, con đường bị tẩy thành một màu trắng rám nắng.
Thời gian lặng yên không một tiếng động, ven đường hoa tàn rồi lại nở. Một mùa hè nữa lại đến.
"Hôm nay ta đi đón An Chi, ngươi cũng tan tầm sớm một chút đi."
Liễu Y Y nói với nàng như vậy.
Ngôn Hề ở trong văn phòng đợi đến bốn giờ, thật sự là ngồi không yên, lái xe trở về Nghiễn Trai, trên đường đi còn ghé siêu thị mua hoa quả, chọn mua thêm mấy quả đào mật.
Đầu ngõ khu biệt thự những cây đinh hương mở hoa tươi tốt, nàng lái xe vào trong nhà, đậu xe xong. Trong sân trồng không ít hoa, gió nhẹ thổi tới, trong không khí đều là hương hoa.
Trong phòng khách rất náo nhiệt.
Dư Thắng Nam mang thai đã hơn sáu tháng, trời nóng bức, nàng ở nhà tĩnh dưỡng. Ngôn đại tẩu đang trò chuyện với nàng.
Không thấy Liễu Y Y và An Chi.
Ngôn Hề đứng ở cửa phòng khách im lặng dừng lại.
Một giây, hai giây, ba giây.
"Nhị tẩu đâu?" Ngôn Hề mở miệng hỏi.
"Ân, nàng về công ty rồi." Tiêu Vũ Đồng ở bên trong trả lời nàng một câu.
"Vậy..." Ngôn Hề do dự hỏi.
"An Chi ở trên lầu nói chuyện với ông nội bà nội."
"Ân..." Ngôn Hề cúi đầu xuống, đầu ngón tay xoắn xoắn.
Sau đó nàng nghe thấy từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Ngôn Hề đứng ở cửa phòng, sau lưng là ánh mặt trời ngày hè có chút nóng rát, trước mặt là điều hòa mát mẻ.
Một nửa là lửa nóng, một nửa là mát lạnh.
Trong lòng giống như âm thanh của ve sầu khô.
Thiếu nữ đứng ở đầu cầu thang, một đôi chân trắng nõn thẳng tắp đứng khép lại trong chiếc quần short denim màu xanh, phía trên chỉ mặc cái áo T-shirt ngắn màu trắng, lộ ra vòng eo trắng thon thả.
Đôi mắt lung linh thanh tịnh của người kia nhìn chắm chằm vào nàng, má lúm đồng tiền khẽ động.
Ngôn Hề đứng cứng đờ tại chỗ trong khoảng hai giây, đưa tay vén một lọn tóc ra sau tai, chuyển ánh mắt qua. Làn gió nhẹ mang theo hương hoa từ trong sân thổi tới, Ngôn Hề lại quay qua nhìn.
Nàng mặc áo sơmi màu trắng, quần ống rộng màu xanh lá cây, điểm nhấn là chiếc khăn lụa màu xanh trắng cột ở cổ tay.
Đứng ở đó, thân thể cân xứng tinh tế, giống như một bức tranh sơn dầu.
Hai người liền đứng đó, cũng không có người nào lên tiếng.
Giống như một màn quay cận cạnh trong những bộ phim tình yêu lãng mạn.
Cả căn phòng hạ ý thật sâu.
Bên kia tiếng cười của Tiêu Vũ Đồng và Dư Thắng Nam không ngừng truyền đến.
Tiêu Vũ Đồng liếc nhìn qua bên này, đứng dậy đi tới, "Phốc, hai người các ngươi đứng ngây người ở đây làm gì? Giống như đang soi gương vậy."
Nàng đi vào phòng bếp: "An Chi, gọt một chút trái cây đưa lên cho ông nội bà nội đi."
An Chi chuyển động, mở miệng nói: "Được rồi..."
Ngôn Hề nhìn nàng, mở miệng nói: "Đại tẩu, ta có mua trái cây về."
"Có cái gì, có dưa lưới không? Ông nội thích ăn cái đó."
"Ân, có mua, còn có...Quả đào."
"...Đi lấy vào đi," Tiêu Vũ Đồng vào phòng bếp, thanh âm nhỏ lại, "An Chi thích ăn đào, mợ cũng rửa cho ngươi một ít."
"Cám ơn mợ."
"Ân, được..." Ngôn Hề nói xong thân thể liền chuyển động, vẫn còn đang nhìn gương mặt An Chi.
Hai người đối mặt nhau, giống như là đang chờ đối phương lên tiếng nói câu đầu tiên trước.
An Chi cụp mắt xuống, cắn môi dưới.
"Trở về...Trở về rồi?" Bờ môi Ngôn Hề mấp máy.
"Ân...Di di." An Chi nâng má lúm đồng tiền lên cười với nàng một cái.
Bữa tối rất phong phú, có canh xương sườn nấu củ sen, cá kho, xà lách trộn, gỏi khoai tây chua cay, bông cải xanh xào, cải xào tỏi, bánh bí ngô và bánh khoai môn xếp đầy một bàn.
Ngôn Dĩ Tây trở về, vẫn luôn cùng An Chi trò chuyện những chủ đề chỉ có hai người bọn họ hiểu.
"Ngươi chọn đề tài gì cho bài thảo luận?"
"Cảm biến vi chất lỏng dựa trên giấy 3D."
"Cũng không tệ, ở Boston có rất nhiều trường y khoa, nó có thể là một bước đột phá trong lĩnh vực này."
Ngồi cách bọn họ không xa, Liễu Y Y nhăn mặt, âm thầm hỏi Ngôn Hề: "Ngươi nghe có hiểu bọn họ đang nói cái gì không?"
Khóe môi Ngôn Hề nhếch lên, xoa nhẹ mi tâm, lắc đầu.
"Ai...Bộ dạng hắn nghiêm trang nói hưu nói vượn thật sự là quá gợi cảm..." Liễu Y Y chống cằm.
Ngôn Hề sợ ánh mắt của mình quá mức rõ ràng, nhìn nàng nhị ca, lơ đãng đem tầm mắt của mình kéo dài sang phía bên kia.
"Ân, ta còn phải tự chọn những chủ đề có liên quan đến chuyên ngành khác, bây giờ vẫn còn rất lạ lẫm."
"Khi làm nghiên cứu khoa học, tất cả các ngành học đều tương đối có liên quan, tầm nhìn phải rộng lên một chút, phải trao đổi nhiều với người hướng dẫn, nhưng mà những chuyện ngươi phải làm thì hoàn thành cho tốt, phải cẩn thận, khi làm nghiên cứu khoa học phải cẩn thận phải có kiên nhẫn..."
"Ân, lão sư hướng dẫn rất nghiêm khắc, chính là có chút khẩu âm, hơi khó nghe."
"Nghe không hiểu sao?"
"Cũng không hẳn, chính là...Rất giống khẩu âm của Matthew McConaughey."
Ngôn Dĩ Tây khẽ giật mình: "Ai?"
"Phốc!" Liễu Y Y cười ha ha, "An Chi, ngươi tha cho nhị cữu cữu của ngươi đi, hắn cũng chỉ biết Marlon Brando thôi."
An Chi hé miệng cười cười.
"Ai vậy, rất nổi tiếng sao?" Ngôn Dĩ Tây nghi hoặc nói.
"Ân, rất gợi cảm, diễn lại tốt." Liễu Y Y nói.
An Chi nhìn bộ