Các nàng ngồi trên ghế sofa.
An Chi nhào vào lòng Ngôn Hề, dứt khoát ngồi lên đùi nàng, ôm lấy cổ nàng, cười hì hì nói: "Yêu thích ta đi?"
Đôi mắt trong suốt của nàng phản chiếu ra lúm đồng tiền ngọt ngào của nàng, làm cho người ta nhìn vào cũng cảm thấy hân hoan, muốn làm cho nàng luôn vui vẻ tươi cười như vậy, vô ưu vô lo.
Thân thể thon thả hương mềm của nàng ôm vào trong lòng cảm giác rất tốt, nhưng mà khóe môi Ngôn Hề cong lên một cái, liền nổi lên chút ý xấu, vuốt ve sau lưng nàng, "Ngươi này tiểu thỏ mập."
"..."
An Chi lập tức rút tay về, nhíu mày lại, thở phì phò mà trừng nàng, tất cả cảm giác đều bị nàng phá hư hết.
Sau đó nàng rầu rĩ từ trên đùi của người kia trượt xuống ghế sofa, một bộ dạng không muốn để ý đến người kia.
Ngôn Hề cười dịu dàng mà nhìn nàng, không có lập tức lên tiếng, chỉ thấy đôi má của An Chi đều phồng lên, cái miệng nhỏ nhắn ấm ức mà lầm bầm: "Còn nói người ta béo...Ta căn bản cũng không có béo..."
Vừa rồi về nhà nàng liền đem bánh hạt dẻ bỏ vào trong tủ lạnh, chỉ lấy dâu tây tuyết Mỵ Nương định vừa xem phim vừa ăn, bây giờ dứt khoát không ăn nữa.
"Dù sao cũng là thỏ mập rồi..."
An Chi cắn lên lớp vỏ bánh trắng như sữa một miếng, lộ ra dây tây và kem bơ bên trong, vị kem ngọt và vị dâu tây chua chua, An Chi nâng lên vui vẻ, nói: "Lại béo ta cũng muốn ăn."
Ánh mắt Ngôn Hề thâm sâu mà nhìn nàng, "Ăn ngon không? Có thể cho ta ăn thử một miếng không?"
An Chi tức giận nói: "Không cho." Đầu lưỡi hồng hào của nàng vươn ra liếm liếm khóe môi, bên môi có dính một chút kem. Bởi vì tựa hồ đang giận Ngôn Hề, còn xoay người đi.
"Ân? Thật sự không cho sao?" Ngôn Hề đến gần nàng, ngón tay thon dài chọc chọc vào bờ vai của nàng, ôn nhu nói.
Từ trước đến nay An Chi kháng cự không nổi âm điệu dịu dàng của Ngôn Hề, hơn nữa nàng vốn cũng không phải thật sự giận Ngôn Hề, lúc Ngôn Hề gọi nàng là "Tiểu thỏ mập" kỳ thật đang mỉm cười, giọng nói thanh linh mang theo ý tứ sâu xa, vừa giống như là người lớn hơn trêu chọc, lại vừa giống như người yêu đùa giỡn.
An Chi đưa lưng về phía Ngôn Hề mà gương mặt đỏ rần.
Chỉ một câu xưng hô mà thôi, nàng lại tưởng tượng nhiều như vậy.
Vẫn là nói nàng béo, nàng vốn hẳn là nên tức giận.
Nhưng mà nàng chính là không thể nổi giận với Ngôn Hề, thật vô dụng a...
An Chi lại cắn một miệng dâu tây tuyết Mỵ Nương thật lớn, trong lòng giận chính mình, ngoài miệng thì nói: "Thật sự không cho ngươi ăn." Nàng cắn hai ba miếng rất nhanh đem dâu tây tuyết Mỵ Nương ăn hết, không chừa lại cho người kia miếng nào.
Ngôn Hề nhẹ nhàng mà nở nụ cười, "Ta vẫn là có biện pháp để ăn được."
Nàng xoay bờ vai An Chi qua, một giây sau bàn tay dịu dàng đè lên sau gáy của An Chi, đôi môi liền chụp xuống bờ môi của người kia.
An Chi không có dự liệu đến nụ hôn này, vốn là đang ngẩn người, liền nhìn thấy gương mặt tinh xảo trắng nõn và hàng lông mi khép hờ của Ngôn Hề tới gần.
Trên môi ấm áp, sau đó đầu lưỡi của nàng vươn ra liếm liếm khóe môi của An Chi, nàng liền trầm thấp hơi "ân" một tiếng nói: "Kem rất ngọt, ta lại thử những thứ khác."
Hô hấp ấm áp của nàng lướt nhẹ qua gò má nhồn nhột, gương mặt An Chi trở nên hồng hồng mà mặt thường có thể dễ dàng nhìn thấy, sau đó đôi môi của nàng lần nữa ép xuống, không chút do dự cạy mở hàm răng của An Chi, đầu lưỡi dịu dàng quét qua một vòng trong miệng An Chi, hương dâu tây và vị ngọt kem bơ mơ hồ tràn ra trong nụ hôn của các nàng.
An Chi bị động nhận lấy nụ hôn này, thân thể lập tức mềm nhũn ra, Ngôn Hề đã rất quen thuộc với phản ứng của nàng, bàn tay đang đặt sau gáy của nàng trượt xuống đem nàng ôm lấy một cái, kéo đến gần thân thể của mình, ôm nàng ngồi lên đùi, An Chi thuận thế vươn tay ôm lấy cổ Ngôn Hề.
Ngồi ở trên đùi Ngôn Hề, An Chi hơi cao hơn nàng một chút, đôi môi hai người dính lấy nhau, bởi vì trong lòng sinh ra khát vọng mà cánh môi hé mở, đầu lưỡi Ngôn Hề mềm mại quấn quanh lấy đầu lưỡi nàng.
Nụ hôn của Ngôn Hề giống như con người nàng, mềm mại dịu dàng, động tâm liền lan tràn ra từng mạch máu.
An Chi còn trẻ chưa từng trải qua những cám dỗ khác, chỉ cảm thấy chuyện này đã là hấp dẫn đến cực hạn.
Đầu lưỡi khuấy động một đầm xuân thủy, thanh âm mập mờ mơ hồ trêu chọc thần kinh lẫn nhau.
Ngón tay linh hoạt của Ngôn Hề khe khẽ vuốt ve phần lưng của An Chi, từ bờ vai trượt xuống, lướt nhẹ qua xương bả vai của nàng, sau đó trượt xuống bên hông nàng, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve.
An Chi bị Ngôn Hề hôn đến càng không ngừng thở dốc, Ngôn Hề cho nàng thời gian để thông khí, bờ môi cọ cọ hôn hôn lên gương mặt nàng. An Chi hơi ngửa mặt lên, hàng lông mi rung động nhè nhẹ, đôi môi Ngôn Hề du tẩu dọc theo chiếc cằm của nàng, một mực hôn xuống.
Tiếng thở dốc của An Chi càng trở nên dồn dập, bàn tay trượt vào mái tóc dài mượt mà như thác nước của Ngôn Hề. Ngôn Hề hôn đến da thịt non nớt ở giữa cần cổ nàng, An Chi có chút chịu không nổi, có chút khóc âm run rẩy từ cổ họng của nàng thoát ra, gò má nàng như hai đóa ửng đỏ, chính mình cũng cảm thấy thẹn thùng, giơ bàn tay lên cắn vào một đốt ngón tay.
Thân thể bất giác khó nhịn mà khẽ vặn vẹo, áo ngủ dưới động tác vặn vẹo như vậy trở nên mất trật tự. Bàn tay Ngôn Hề vuốt ve qua lớp áo đã có chút nhịn không được sự hấp dẫn, vươn tay trượt vào từ mép áo, sờ lên phần lưng nõn nà của An Chi.
Da thịt